Edit: Lune Không bao lâu sau cảnh sát cũng đến. Vết thương của quỷ hút máu chảy đầy máu đen, gã không còn đẹp trai như ban đầu nữa, làn da cũng bị bỏng trên diện rộng. Cô gái đi cùng gã ta dần tỉnh lại, đang cầm ly nước nóng mà nhân viên cửa hàng đưa cho, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi. Cứ tưởng vận đào hoa tới, may mắn gặp được một anh chàng đẹp trai phong độ như vậy. Ai ngờ suýt nữa xuống Quỷ Môn Quan. "Cảm, cảm ơn mi." Gà trống kiêu ngạo ngẩng cao đầu, tỏ vẻ chấp nhận lời cảm ơn của cô. Cô gái nhỏ có chút hâm mộ nhìn Ngụy Tô Thận: "Anh thật may mắn." Rõ ràng đã coi con gà béo kia thành linh sủng. Bình thường chỉ có những pháp sư diệt quỷ cực kỳ cường đại mới có linh sủng. Người đứng đầu hiện giờ của dòng họ Tiếu, cũng chính là ông nội của nguyên chủ, linh sủng của ông là một con chó lớn màu đen, nghe nói là hậu duệ của Thiên Cẩu. Ngụy Tô Thận nhìn qua đã biết không phải cường giả gì, ấy thế mà lại có linh sủng của riêng mình làm cho không ít người ở đây cảm thấy ghen tị. Nhưng mà linh sủng vốn cực kỳ trân quý, cả đời chỉ có thể nhận chủ một lần. Cho dù có thật sự cướp được cũng chẳng có tác dụng gì cả. Hơn nữa, bọn họ cũng không có bản lĩnh kia. Mỗi thầy trừ tà đều đáng được đối xử tôn trọng, viên cảnh sát tới hỏi chuyện lớn tuổi hơn Ngụy Tô Thận nhiều nhưng thái độ khi nói chuyện vẫn cực kỳ tôn kính. Nhất là khi nhìn thấy con gà trống béo kia, anh ta cực kỳ ngưỡng mộ: "Có một linh sủng như vậy thật khiến cho người ta phải ghen tị." Tất cả sự nổi bật đều tập trung vào Phương Sam, Ngụy Tô Thận không nghe ra thế nào đã trở thành một tấm phông nền di động. Cảnh sát hỏi đại khái tình huống, oán hận nhìn về phía quỷ hút máu, thế mà gã còn có ý định lấy mạng người lần nữa. Bọn họ không bảo Ngụy Tô Thận đến cục làm lời khai bởi vì thời gian của thầy trừ tà rất quý giá, hơn nữa họ cũng được hưởng một số đặc quyền trong xã hội. "Mạo muội hỏi một chút, ngài là người của Thiên Cơ môn sao?" Cơ cấu bên trong không như thông thường, Thiên Cơ môn giống như một hiệp hội trừ tà và những thầy trừ tà dưới môn khá ưu tú, hơn nữa Thiên Cơ môn cũng rất coi trọng việc truyền thừa. Ngụy Tô Thận nhớ rằng em trai của cơ thể này cũng là đệ tử của một thầy trừ tà nào trong đó. Bản thân nhà họ Tiếu là một dòng họ vô cùng cường đại, có thể khiến một mình Tiếu Tuấn bái làm thầy, không chừng lai lịch cùng bản lĩnh của đối phương cũng không hề nhỏ. "Không phải." Ngụy Tô Thận lắc đầu: "Ngưỡng cửa Thiên Cơ môn rất cao." Viên cảnh sát hơi ngạc nhiên, bật cười: "Mặc kệ bản lĩnh của ngài ra sao, chỉ cần có con gà này ở đây, Thiên Cơ môn nhất định sẽ chào đón ngài vào thôi." Linh sủng lợi hại có đôi khi còn quan trọng hơn cả thầy trừ tà. Ngụy Tô Thận không nói gì, xoay người ôm gà trống rời đi. Phương Sam: "Đừng lo, ánh sáng của tôi cho anh ké thoải mái." Ngụy Tô Thận sờ đùi gà, trong đầu bắt đầu hiện lên tên của vài món ăn. Phương Sam: "Khi nào ký chủ mới đổi kiếm gỗ đào?" Ngụy Tô Thận liếc mấy cái móng của cậu, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu phải biết thân biết phận một chút. Phương Sam: "Tôi có thể nuốt vào miệng, khi nào cần thì phun ra rồi bất ngờ giết chết quân địch." Ngụy Tô Thận trầm mặc. Gà trống béo vỗ cánh vào tay hắn: "Anh không tin tôi có bản lĩnh đó à?" "Tin chứ." Ánh mắt của Ngụy Tô Thận lạnh đến thấu xương: "Cũng giống như chơi nắp chai thôi." Đôi mắt hạt đậu xẹt qua một tia áy náy: "Ghi thù mãi thế cũng không tốt." Cuối cùng Ngụy Tô Thận vẫn đổi một thanh kiếm gỗ đào bình thường, sau khi bắt được quỷ hút máu, nhiệm vụ bắt đầu một vòng tự chọn mới. [Giá trị linh lực: 0 Nhiệm vụ tự chọn 1: Người yêu ma. Nhiệm vụ tự chọn 2: Thần sông tàn bạo.] So với lúc trước, độ khó của nhiệm vụ rõ ràng đã được tăng lên. Phương Sam: "Chọn cái thứ hai là tự tìm đường chết đó." "Tại sao?" "Tôi là một con gà!" Phương San lại nổi nóng: "Anh thấy có con gà nào biết bơi không hả?" Không biết bơi, làm sao đối phó được với thần sông? Ngụy Tô Thận: "Yên tâm, tôi sẽ không ép cậu đâu." Giọng điệu lạnh lẽo, Phương Sam nghe mà dựng hết cả lông. Nhưng lần này Ngụy Tô Thận không đối nghịch với cậu nữa, hắn chọn người yêu ma. Trời sắp muộn nên phải nhanh chóng tìm một khách sạn gần đó để ở. Dù bị đuổi ra ngoài nhưng số tiền nhà họ Tiếu cho hắn cũng đủ để sống không lo nghĩ cả đời. Ngụy Tô Thận chọn một khách sạn cao cấp, lăn qua lăn lại một ngày, cả người đều cảm thấy hơi mệt mỏi. Tắm rửa xong đi ra đã thấy Phương Sam chiếm mất cái giường. "Tôi quan sát lâu rồi, biết anh chỉ bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế thôi chứ không có bệnh sạch sẽ." Phương Sam lên tiếng trước. Ngụy Tô Thận bình tĩnh trả lời: "Điều này không có nghĩa là tôi thích ngủ với gà." Phương Sam phớt lờ hắn, bản thân cậu nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ đông. Ngày mai còn có nhiệm vụ phải làm, Ngụy Tô Thận cũng cần dưỡng đủ sức nên không lằng nhằng với cậu nữa. Hắn xoay người rồi ngủ luôn. Sáng hôm sau, không, là giữa trưa hôm sau, Ngụy Tô Thận mới tỉnh lại. Đồng hồ sinh học của hắn luôn rất tốt, có lẽ là do đêm qua trời mưa nhỏ, cửa sổ đóng hờ, thời tiết mát mẻ cộng thêm người hơi mệt nên hắn mới ngủ say như vậy. Nhìn con gà béo còn đang ngáy bên cạnh, Ngụy Tô Thận đành phải cưỡng ép đánh thức đối phương, sắc mặt hắn lạnh lùng, hỏi: "Sao cậu không gáy?" Phương Sam rất muốn cho hắn một cái cánh. Ngụy Tô Thận kết luận: "Cậu không xứng làm gà." Phương Sam quay mông về phía hắn, định dùng mỏ mở chai rượu. "Rượu ở đây không uống được." Ngụy Tô Thận lấy bừa một cái cớ: "Rượu trong khách sạn đắt hơn bên ngoài." Phương Sam bất mãn quay đầu lại nhưng không tiếp tục nữa. Ngày hôm qua, lợi ích của giá trị linh lực đều rơi vào người cậu nên giờ không cần bởi vì một chai rượu mà xích mích với ký chủ. Khách sạn chỉ miễn phí bữa sáng nên bọn họ đã lỡ mất. Ngụy Tô Thận vừa mặc quần áo vừa hỏi: "Cậu muốn ăn gì?" Phương Sam: "Trứng xào với cà chua." Vẻ mặt Ngụy Tô Thận cực kỳ phức tạp nhìn cậu, sau đó ôm cậu đến nhà hàng bên ngoài. Động tác của ông chủ rất nhanh nhẹn, lúc bưng đồ ăn lên, ánh mắt nhìn hắn cực kỳ phức tạp. Ôm gà đến ăn trứng xào cà chua, chẳng lẽ hương vị sẽ ngon hơn chắc? Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, gần như toàn bộ số trứng trong đó đều bị Phương Sam mổ sạch. Ngụy Tô Thận trả phòng sau đó bắt taxi rời khỏi phố thương mại rồi đến một khu vực tương đối hẻo lánh. Những người sống ở những nơi như vậy, một là rất nghèo hai là cực kỳ giàu có. Gia đình mà Ngụy Tô Thận sẽ đến thăm hôm nay thuộc về loại phía sau. Cửa khu nhà lớn này rất cao nên đi vào cũng tương đối khó. Phương Sam: "Anh định lấy cớ gì?" Ngụy Tô Thận: "Họ có đơn đang đợi xử lý trên mạng." Phương Sam gật đầu, đăm chiêu: "Thế lại đỡ được một chuyện." Chuông cửa vang lên không lâu, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước ra, nhìn thấy Ngụy Tô Thận có chút nghi hoặc. "Nghe nói nơi này bị ma ám." Ngụy Tô Thận nói thẳng vào vấn đề. Tuổi của chàng trai không lớn nhưng người đàn ông vẫn không tỏ ra coi thường, bởi vì có rất nhiều thầy trừ tà tuổi còn trẻ đã cực kỳ ưu tú. "Đã có người nhận đơn trước khi cậu đến rồi." Người đàn ông mỉm cười xin lỗi. Ngụy Tô Thận nhíu mày, còn chưa mở miệng Phương Sam đã vỗ cánh một cái, trên người lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ. Ánh mắt người đàn ông sáng lên: "Linh sủng ư?" Ngụy Tô Thận không phủ nhận. Người đàn ông lập tức thay đổi thái độ, anh ta không thiếu tiền. Nếu đã có linh sủng thì bỏ tiền ra thuê thêm một người cũng không thành vấn đề. "Vào đi." Ngụy Tô Thận ôm con gà béo sâu không lường được trong mắt người ngoài đi vào. Bên trong có một ông già và một người trẻ tuổi. Khuôn mặt của người trẻ tuổi kia có chút giống với Ngụy Tô Thận, chính là em trai của nguyên chủ. "Anh?" Tiếu Tuấn hơi kinh ngạc: "Sao anh lại đến đây?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]