Chương trước
Chương sau
Người thành thật mơ hồ nhớ lại, cậu hình như có tên.

Nhưng lại nghĩ không ra tên của mình, cậu chỉ cảm nơi này vô cùng quái lạ, nhưng không thể nói rõ là chỗ nào không hợp lý.

Chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, chỉ là ngẫu nhiên sẽ khiến cậu đau đầu một chút, thông thường đều không nhớ ra được gì.

Dần dà, người thành thật không nghĩ tới nữa.

Người thành thật là một tên đồ tể, chuyên giết mổ heo.

Thật ra cậu không thích việc này, có mấy người ngược lại vô cùng hưởng thụ cảm giác máu heo bắn lên người, một dao chém xuống, cho dù con heo kia có kêu gào thê thảm, có giãy giụa kịch liệt, không quá nửa nén hương sau đã chảy sạch máu, mà nó cũng nằm yên an tĩnh trở lại.

Mỗi lần giết heo cậu đều sởn tóc gáy, nhìn con heo đau đớn run rẩy, rất nhiều lần nhịn không được mà muốn cởi dây thừng thả nó chạy đi.

Sau khi người nhà cậu biết suy nghĩ này, đều đồng loạt cười nhạo cậu nhát gan, nhà bọn họ đời đời giết heo, con dao giết heo tổ truyền đã sớm bị máu ướp đến chuyển đen. Cái gì bọn họ cũng sợ, duy nhất sẽ không bao giờ sợ heo; cái gì bọn họ cũng thương tiếc, duy nhất sẽ không bao giờ thương tiếc heo.

Cha cậu biết, bèn một hai ném cậu vào trong chuồng heo. Người thành thật ngã oạch xuống một bãi phân heo trộn lẫn với bùn đất, chưa kịp phản ứng, cửa chuồng đã bị đóng lại, lúc này mới rõ, cha cậu thật sự nhốt cậu sống cùng với heo.

Người thành thật không biết nên làm gì, lúc đó đang là mùa đông, trời lạnh buốt, cậu chỉ mặc một cái áo bông đơn giản, mới vừa ngồi sưởi ấm trong nhà, quay đi quay lại đã bị ném ra chuồng heo.

Chuồng heo gió lùa bốn phía, gió thổi mang theo hơi lạnh vù vù, thiếu chút nữa đã thổi bay cả áo bông, cậu lấy áo quấn chặt thân mình, nhưng vẫn lạnh.

Lúc đó, có một con heo đi tới, áp chặt vào người thành thật, tuy rằng con heo kia vừa xấu vừa dơ, nhưng cậu không chê chút nào, cậu dán sát vào nó, độ ấm cơ thể heo rất cao, làm cậu không cảm thấy rét lạnh nữa.

Cậu ngây người một buổi tối, sáng sớm hôm sau lại bị kéo ra, cha cậu cau mày nhìn cậu, sau đó lôi con heo kia ra cùng, người thành thật đang muốn mở miệng ngăn cản, trong tay đã bị nhét một cây dao.

Cha cậu mạnh mẽ siết chặt cổ tay của cậu, một dao lại một dao giết chết con heo.

Cho đến bây giờ, người thành thật vẫn chưa quên ánh mắt oán hận của nó, và mấy giọt nước mắt chưa kịp rơi kia.

Cậu cũng từng nghĩ sẽ phản kháng, chỉ là cuối cùng vẫn thất bại, cậu cực kì yếu đuối. Cậu không có dũng khí phản kháng cha mình, cũng không biết nếu không giết heo thì có thể làm gì.

Trồng trọt ư, không thể. Kinh doanh cậu càng không biết. Ngoại trừ giết mổ heo, cậu chẳng còn tài cán nào khác.

Mỗi buổi tối cậu đều lệ ướt hai hàng mà đi vào giấc ngủ.

Gần đây, thị trấn lân cận có chút chuyện, chùa miếu nơi đó ngày nào cũng truyền nhau mấy tin đồn kì dị, làm cho khu vực cậu sống cũng không yên ổn. Rất nhiều người đều thấy một yêu quái mặt heo cao lớn thô kệch, thân mặc y phục rách rưới xuất hiện trong miếu, yêu quái kia còn cầm một con dao chặt thịt, rất nhiều hòa thượng chạy tới, lại bó tay không biện pháp, thế nên con yêu quái này vẫn tiếp tục lởn vởn.

Chuyện này càng lan truyền càng đáng sợ, không biết sao lại có người đồn đó là heo yêu sẽ hút hết vận khí của cả quốc gia, sau đó giết chết toàn bộ con dân.

Hoàng đế giận dữ, phái cao tăng tới thu phục heo yêu.

Ngày mà cao tăng đi thi hành lễ, mọi người đều tò mò chạy tới xem náo nhiệt, người thành thật cũng không ngoại lệ, cậu mang tạp dề da màu đen, nhìn theo cái đầu bóng loáng xa xa của vị cao tăng kia.

Hắn ta vô cùng đẹp, cậu thân là một tên đồ tể thô bỉ nên không biết nên mô tả như thế nào, chỉ cảm thấy hắn giống được nạm ngọc quý cả người, toát ra vẻ tuấn mỹ uy nghiêm không thuộc về người phàm.

Đồ tể cúi đầu nhìn lại mình, một thân cơ bắp, mặt đầy nét dữ tợn, trên người còn mặc quần áo sờn cũ, bởi vì hàng năm cầm dao nên tay đầy vết chai, vừa nhìn liền khiến người ta không vui.

Đồ tể hy vọng mình có thể trông như vị kia, hoặc ít nhất là để mỗi lần cậu tới gần trẻ nhỏ, chúng nó sẽ không vì sợ hãi mà trốn tránh.

Cao tăng kia nhìn qua vô cùng trẻ, thân khoác áo lụa cà sa màu hồng, trên thêu chỉ vàng, lại được khảm đá quý, bên trong tuy mặc áo màu xám đơn giản không cầu kì, nhưng vừa thấy đã biết là dùng loại vải rất cao cấp dệt nên.

Nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy cao tăng, đều sôi nổi muốn nghe hắn nói chuyện, nhưng vị cao tăng này tới đây chỉ để hàng yêu.

Người thành thật cũng muốn theo cao tăng, gần đây cậu ngủ không ngon, trong mơ luôn bị thứ gì đó quấn lấy, làm cậu ngày đêm không được an bình.

Rốt cuộc cậu vẫn không đi gặp cao tăng, mà là cao tăng gọi cậu lại.

Nghe nói là bởi vì nhà cậu nhiều thế hệ đều giết heo, mà yêu quái này lại là heo yêu, cao tăng cho rằng có lẽ sự tình có liên quan đến gia đình cậu, cho nên mới gọi bọn họ vào trong chùa miếu hỏi một chút.

Cậu cùng người nhà bước vào bên trong, nhà bọn họ chưa bao giờ đi những nơi linh thiêng như thế này, bởi vì sợ sát khí trên người mình sẽ làm tổn hại đến công đức của chùa miếu, nhưng lần này lại không có cách nào khác.

Sau khi trả lời hết câu hỏi, người nhà cậu trở về trước, người thành thật được giữ lại cuối cùng, bởi vì ngoại hình cậu cùng với heo yêu có rất nhiều điểm tương đồng. Cao tăng hoài nghi cậu có bị heo yêu bám vào người không, sau khi làm phép mấy lần, thấy người thành thật không có phản ứng, mới thả cậu đi.

Sau khi cao tăng rời đi, cậu không biết nên làm gì.

Cuối cùng, cậu đi về nhà, song lại bị lạc ở rừng trúc nọ, cậu vòng đi vòng lại, nhìn từng hàng trúc giống hệt nhau trước mắt, chẳng biết mình đang ở đâu.

Đi tới đi lui, cậu bỗng nghe thấy tiếng nước. Người thành thật vui mừng, vội vàng chạy đến hướng phát ra âm thanh, mới vừa ló đầu ra, cậu liền ngây dại.

Chỉ thấy phía trước là một cái hồ nước lớn, bên trên còn có một cái thác nước, xung quanh cây cỏ sum xuê, hoa thơm chim hót, quả là một mảnh đất xinh đẹp trù phú.

Bên trong hồ có một người đang ngồi, chính là vị cao tăng ban nãy, hai tay hắn chắp lại để trước ngực, đôi mắt nhắm nghiền, nửa trên người trần trụi, vốn dĩ cậu cho rằng cơ thể hắn gầy gò, không ngờ cơ bắp vô cùng mạnh mẽ, thoạt nhìn rất rắn chắc.

Ở trên người hắn có một đoạn hoa văn hoàng kim cực kì kỳ bí, bắt đầu từ xương quai xanh, kéo dài đến hai tay và hai eo, sau đó hoa văn chạy xuống, hoàn toàn đi vào trong nước, khiến người ta sinh ra một chút tưởng tượng không lành mạnh.

Người thành thật đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Cậu không biết tình yêu hay dục vọng là gì, kiến thức về loại chuyện này gần như bằng không. Cậu chỉ cảm thấy, cảnh sắc trước mắt rất mỹ lệ.

Cao tăng kia chậm rãi mở mắt, nhìn người thành thật, hỏi: “Thí chủ lạc đường sao?”

Cậu gật gật đầu, lại nghe người trả lời: “Men theo dòng sông là có thể ra ngoài.”

Cậu đa tạ, xoay người, rồi lại nghĩ tới cái gì, hỏi: “Đại sư, ngài có thể nhìn được nghiệp chướng của ta không?”

“Có thể, trên người của ngươi nghiệp chướng quá nhiều.”

“Vậy có cách nào để loại trừ những nghiệp chướng đó không?”

“Nếu muốn loại trừ, vậy thì nửa đời sau ngươi phải đến Thanh Đăng Cổ Phật bầu bạn.”

Người thành thật mất mát gật đầu, làm hòa thượng cũng cần có điều kiện, sát sinh quá nhiều thì không thể, hơn nữa bản thân cậu cũng không biết chữ, đọc kinh Phật không hiểu, nghe những đạo lý huyền diệu kia càng là không hiểu.

Cậu buồn bã bước đi, cao tăng đột nhiên gọi với lại, hắn chắp tay trước ngực, hoa văn trên người ánh ra sắc vàng mờ nhạt, cao tăng hơi hơi mở mắt, tựa hồ là đang nhìn mặt nước gợn sóng.

“Thí chủ, ngươi và ta có duyên, ta đây liền siêu độ ngươi một lần”

Cao tăng nói xong, đứng dậy từ trong nước, người thành thật trợn mắt há hốc mồm nhìn hoa văn hoàng kim trên người hắn, hoa văn chạy từ nơi bí ẩn xuống tận dưới chân, mặt trên toàn là chữ Phạn.

Cao tăng thong thả ung dung mặc quần áo, sau khi khoác áo cà sa, hắn đi đến trước mặt người thành thật, nói: “Thỉnh thí chủ cùng đi.”

Người thành thật mê man đi theo hắn, đi chưa bao lâu, cao tăng liền tiếp lời: “Đây là một cái ao có thể tẩy rửa tội ác trên người kí chủ."

“Chỉ là bên trong ao này có rất nhiều tham niệm, nếu thí chủ cho rằng mình có thể chống cự, vậy liền vào thôi.”

Người thành thật nhìn nhìn, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn cởi quần áo đi vào.

Vừa bước vào, phát hiện cao tăng cũng theo sau cậu, bèn vô cùng kinh ngạc, cao tăng biết cậu muốn hỏi gì, vì thế chỉ đơn giản giải thích: “Bần tăng sẽ bảo hộ thí chủ.”

Người thành thật đỏ mặt, cậu ngồi trong ao một hồi, không có chuyện gì xảy ra, cậu có chút thất vọng, có lẽ là cái ao này không hiệu nghiệm.

Cao tăng bảo cậu cứ về nhà đi.

Cậu về đến nhà, thấy cha bỗng nhiên vỗ vai nhìn chằm chằm mình, cậu bắt đầu sợ hãi, cố nhớ xem mình đã làm sai chuyện gì. Lại không ngờ cha cậu nói không cần giết heo nữa, chùa miếu gần đây đang chiêu mộ hòa thượng mới, có thể cho cậu đi thử.

Người thành thật cực kì vui vẻ, cậu không thể tin được, mình cuối cùng cũng không cần giết heo nữa. Cậu hào hứng vứt toàn bộ mấy con dao gớm ghiếc trong phòng mình đi, lại cắt tạp dề da vẫn luôn bầu bạn với mình thành từng mảnh nhỏ, chạy tung tăng đến chuồng heo, nhìn heo con ngủ say bên trong, mỉm cười.

Dường như có ai gọi, cậu nghe không rõ, thanh âm kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng, người thành thật mở mắt ra.

Cậu mở to mắt, trước mặt là cao tăng, lúc này trên sườn mặt tuấn mỹ của hắn đã xuất hiện hai hàng chú văn màu đen, bên khoé miệng có máu tươi, cao tăng cau mày đặt tay trước ngực cậu. Người thành thật lúc này mới phát hiện mình đang đứng trên bờ, cậu xoay đầu lại, ao kia đã trở nên sâu không thấy đáy.

Cao tăng thấy cậu tỉnh lại, một phát đẩy cậu ra, bản thân hắn khổ sở ôm ngực, trong miệng liên tục niệm chú, tiếng nói càng lúc càng lớn, người thành thật nghe được, cao tăng vẫn luôn lặp lại hai câu —— Sắc tức thị không, không tức thị sắc*.

Cậu không biết nó có ý nghĩa gì, hai tay đỡ cao tăng, vô cùng sốt ruột.

Cậu cảm giác là do mình khiến cao tăng thành ra như vậy, cậu phi thường tự trách, nhưng không biết nên trợ giúp như thế nào.

Vì thế, người thành thật quyết định trước tiên tìm chút thảo dược, cậu buông cao tăng ra, đi chưa được vài bước đã bị đè lên, sức lực kinh hồn làm cậu trực tiếp ngã lên cỏ, cỏ cứng và mấy hòn đá nhỏ cạ vào lưng làm cậu đau đớn.

Cậu giãy giụa, thế nhưng mặc kệ có dùng sức như thế nào, đều không thể thoát ra. Người thành thật nhẹ nhàng gọi một câu “Đại sư?” Ai ngờ, lời này lại trở thành mồi lửa lớn.

Suốt hai ngày, cậu trải qua cả hai ngày lăn lộn trên cỏ không ngừng, nơi phía dưới từ đau đớn đến chết lặng, rồi lại dấy lên tư vị khó nói mà cậu chưa bao giờ trải qua. Thân thể của cao tăng vẫn luôn bao trùm trên cậu, chưa bao giờ dừng lại.

Có một hòa thượng không thấy cao tăng, liền đi tìm kiếm, kết quả gặp một màn không thể tưởng tượng nổi, cao tăng mạnh mẽ đè đồ tể trên cỏ giao hợp, không chỉ có thế, đồ tể kia khóc lóc xin tha, kháng cự đẩy cao tăng, lại bị đối phương nắm lấy, mười ngón đan chặt, hôn đến người nằm dưới đôi mắt đẫm lệ, phía sau di chuyển càng thêm nhanh.

Nhìn thấy cảnh động trời này, tiểu hoà thượng quyết định đem bí mật giấu ở đáy lòng, y không gánh vác nổi tội danh như vậy.

Sau đó, y không gặp được cao tăng thêm một lần nào nữa, đồ tể kia cũng không biết đã lang bạt nơi nào. Lại qua một thời gian, y nghe nói cao tăng thu một đồ đệ, nhưng đồ đệ ấy lại vô cùng ngu dốt, ai cũng không hiểu tại sao cao tăng chọn cậu.

Lại nghe nói, đồ đệ kia còn rất yếu đuối, người đi ngang qua phòng cậu thường xuyên nghe thấy âm thanh nức nở của cậu, mấy người không hiểu rõ sự tình sôi nổi suy đoán, có lẽ là do cậu trước đó là một đồ tể, sát sinh quá nhiều, cho nên nửa đêm sám hối.

Bất quá, chân tướng thật sự cũng chỉ có một người biết.

————

Người thành thật ngồi trong ao, thống khổ dâng trào, cậu nhắm nghiền hai mắt, mày cau chặt, từ trong ao dâng lên sương mù gắt gao quấn quanh thân.

Cao tăng thấy thế, có chút không đành lòng, hắn vô cùng thương xót cậu, bèn vươn tay, đặt lên ngực người thành thật, dẫn đám khí đen lại, tiếp nhận khí đen của cậu.

Cảnh trong mộng không lần nào giống nhau, trước kia hắn cũng đã trải qua chuyện thế này, lúc ấy thử thách của hắn là hàng trăm mỹ nữ trần trụi thân mình, không ngừng dụ dỗ hắn, thế nhưng hắn tuyệt không dao động, thành công phá cảnh.

Chỉ là lần này không có mỹ nữ, chỉ có vị đồ tể nọ, cậu toàn thân không một mảnh vải, mị hoặc nhìn hắn, môi cười nhẹ.

Cao tăng cảm mình bị mê hoặc, ánh mắt hắn tham lam dính lên cơ thể người nọ, một chút cũng không dời ra.

Qua hồi lâu, cao tăng đột nhiên bừng tỉnh, hắn bỗng ý thức được mình không thể tiếp tục như thế, vì vậy mạnh mẽ dùng pháp lực phá tan cảnh trong mơ.

Sau đó, hậu quả chính là hắn bị oán khí trong ao quấn thân, bắt đầu không rõ hiện thực hay mơ mộng, cơ thể hắn cũng bị thương tổn.

Cao tăng kéo người thành thật lên bờ, không ngừng niệm “Sắc tức thị không, không tức thị sắc”. Chỉ là, dù hắn có liên tục niệm, người trước mặt giống như đã tỉnh, khoé môi cười một điệu quyến rũ y hệt như trong giấc mơ kia.

*Kinh Bát Nhã của Phật giáo có câu:

Sắc bất dị Không, Không bất dị Sắc;

Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc.

Nghĩa là:

Sắc chẳng khác Không, Không chẳng khác Sắc,

Sắc tức là Không, Không tức là Sắc.

Theo quan niệm về nhân sinh của Phật giáo, muôn vật do sự biến đổi mà sinh ra, vốn không có thật. Thân thể của chúng ta hay của vạn vật là Sắc, chỉ có tạm trong một thời gian sống, sau đó chết đi, xác thân rã tan biến trở lại thành Không. Rồi từ chỗ Không lại biến hóa thành hình tướng tức là Sắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.