Người thành thật lặng lẽ đứng bên cửa sổ, gió biển mát rượi thổi tung chiếc áo rộng thùng thình của cậu lên, làm lộ ra phần bụng đã sớm căng tròn thấy rõ.
Vốn là khoang sinh dục của Beta bọn họ trời sinh kém phát triển, rất khó thụ thai, ấy mà thai nhi giờ đây đã sáu tháng tuổi.
Thật ra chuyện này cũng không có gì khó hiểu, ngày nào cậu cũng bị đè ra làm, bên trong không lúc nào là không bị lấp đầy, thế nên dù khoang sinh sản có yếu ớt đi chăng nữa, chỉ cần nó nhận đủ tinh dịch thì xác suất mang thai liền có thể đạt tới ngưỡng một trăm phần trăm.
Cậu ủ rũ vuốt bụng, khẽ chau mày.
Người thành thật không hề muốn chung sống với họ, cậu khao khát về những ngày tháng năm xưa, mặc dù cậu chẳng biết nó có gì để mình lưu luyến đến vậy, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn tình cảnh trớ trêu hiện giờ của cậu.
Không biết gần đây ngực của cậu xảy ra chuyện gì mà lại sưng lên thấy rõ, còn thường xuyên chảy ra chất lỏng màu trắng, làm quần áo trước ngực luôn ẩm ướt.
An Tử Giản đi vào, trông thấy cậu đang sững sờ, liền đặt điện thoại lên bàn, cười cười bước tới, ôm lấy cậu rồi nhẹ nhàng vuốt phần bụng nhô to, nói: "Cùng nhau xuống ăn cơm nhé, hửm?"
Người thành thật yếu ớt gật đầu, bàn tay của hắn ta lại sờ sờ thêm vài lần nữa, hôn chụt lên mặt cậu một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài. Cậu hơi quay đầu nhìn điện thoại An Tử Giản để lại, cứ cảm thấy chiếc điện thoại này có gì đó khác lạ.
Nó không giống như một chiếc điện thoại di động đặc biệt.
Lúc trước khi cậu bị nhốt trên đảo, điện thoại di động của họ đều là loại được thiết kế đặc biệt, chỉ có thể liên lạc với một số người nhất định, cậu đã từng thử lén gọi nhưng lại không thành công.
Người thành thật thận trọng bước tới, hé mắt nhìn vào, bất ngờ phát hiện đó là một chiếc điện thoại bình thường, hơn nữa còn không cài mật khẩu, chỉ cần vuốt lên là có thể mở khoá! Cậu đơ người, xúc động đến gần như muốn khóc.
Đầu tiên, cậu nhanh chóng định vị nơi đây, nhìn thấy bản đồ nước Đức hiện lên, người thành thật gấp gáp quay số 110 với đôi tay run lẩy bẩy không ngừng.
Giọng nói của cảnh sát ngay lập tức vang lên từ đầu bên kia điện thoại, nghe được thanh âm này, cậu liền không kìm được mà òa khóc, lắp bắp mô tả hết nửa ngày, mới nói ra mình bị bắt cóc.
Cảnh sát tra xét một chút, sau đó báo lại có thể sẽ mất chút thời gian mới đến được do nơi này khá xa, bảo người thành thật cứ yên tâm chờ rồi cúp điện thoại.
Cậu nức nở gạt nước mắt, cố gắng gượng gọi điện cho đồng nghiệp của mình.
Sở dĩ người thành thật nhớ rõ như vậy là do số điện thoại của vị đồng nghiệp đó quá độc đáo, dãy số 17354543 dịch ra chính là: Tôi là thằng ngu. Vì vậy, cậu luôn luôn có ấn tượng với đối phương.
Cậu đau khổ nhấn phím, nước mắt rơi lã chã, thế nhưng lại chợt nghe thấy tiếng bước chân nên vội bấm nhanh hơn.
Không biết có phải vì khóc hay không mà người thành thật gõ nhầm mấy lần, cuối cùng sau khi bấm xong, tiếng bước chân cũng đã dừng lại ngay trước cửa.
Thanh âm quay số "bíp bíp" vang lên, trái tim của cậu đã sớm dâng lên tận cổ họng, vừa run sợ vừa không ngừng cầu nguyện cho đồng nghiệp của mình bắt máy, cuối cùng thì cuộc gọi cũng được kết nối.
Và cánh cửa mở ra.
Người thành thật nôn nóng cầu xin: "Cứu tôi với, tôi đang ở..." Trước khi cậu dứt lời, Trì Ngữ Việt đã nhanh chóng ôm chặt lấy người cậu, giơ tay bịt miệng cậu lại.
An Tử Giản nhìn lướt qua số điện thoại trên màn hình, cười khẽ một tiếng, đôi bàn tay luồn qua vạt áo rộng thùng thình vào trong mà vuốt ve, cố ý lớn tiếng nói: "Còn chưa đủ sao? Vẫn có thể gọi điện thoại?"
An Tử Giản vừa nói vừa nhào nặn lồng ngực màu mật ong của người thành thật, hai núm vú mẫn cảm vốn không chịu được nho nhỏ như vậy, thế nên dòng sữa ngọt lành lập tức tiết ra. Khoảng thời gian này, cậu đã bị "dạy dỗ" trở nên cực kỳ nhạy cảm, phía dưới thế mà lại có phản ứng đứng lên!
Đô Phụng Khê nhanh như chớp giật lấy điện thoại trong tay cậu rồi ném sang một bên, cuộc gọi vẫn chưa được ngắt kết nối, cậu thở dốc đứt quãng nói: “Tôi, tôi… Tôi đang mang thai, các người không thể làm vậy."
Trong lòng người thành thật vẫn còn ôm một chút hy vọng, cậu mang thai, đám cầm thú này chắc sẽ không đụng đến cậu đâu.
Bạch Như Ngôn mỉm cười, đỡ lấy vòng eo mềm mại của đối phương, vén áo ngủ lên, dương v*t cương cứng đã chuẩn bị sẵn sàng áp vào lỗ hậu của cậu, chỉ cần vài giây nữa thôi liền sẽ ngay lập tức tiến vào!
Người thành thật cảm nhận được con quái vật khổng lồ đang không ngừng trêu chọc ở phía sau của mình, bèn khóc lóc cầu xin Bạch Như Ngôn đừng đâm vào.
Độ Phụng Khê cúp điện thoại, cởi chiếc váy ngủ của cậu ra rồi si mê nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa tràn đầy.
Ngực của cậu giờ đây bị chất lỏng màu trắng dính đầy lên, núm vú hồng hào vẫn đang rỉ sữa, Đỗ Phượng Hi vươn đầu lưỡi liếm nhẹ, phát hiện còn vương chút mùi sữa ngọt ngào.
Hắn cúi người ngậm núm vú cương cứng vào trong miệng, trong khi đó người thành thật bị Bạch Như Ngôn thúc mạnh vào làm cơ thể lắc lư qua lại, tình cờ lại thuận lợi cho Đô Phụng Khê.
Trì Ngữ Việt cũng không nhàn rỗi, hắn há miệng mút bên núm vú còn lại của người thành thật, hai người cùng nhau tham lam uống sữa.
Khoái cảm dữ dội đồng thời giữa kích thích phần ngực ngực và điểm mẫn cảm sâu bên trong bị nghiền nát khiến cậu không chịu nổi mà càng khóc to hơn.
Bạch Như Ngôn làm một hồi lâu rồi xuất tinh, lấp đầy lỗ hậu của cậu lại, nhân lúc này, Ách Phỉ nhanh chóng tách mở kẽ mông đầy đặn ra, lúc này lỗ nhỏ đỏ tươi đang không ngừng co rút lại, phun ra nuốt vào tinh dịch trắng đục, cực độ dâm mỹ.
Hắn không chần chừ đâm côn th*t của mình vào hậu huyệt đẫm đầy dịch nhờn, và tiếng nức nở của người thành thật càng thêm lớn hơn, song Ách Phỉ ngoảnh mặt làm ngơ, không ngừng mãnh liệt xỏ xuyên bên trong nơi lỗ nhỏ chật hẹp ẩm ướt.
Người thành thật đáng thương biết bao nhiêu, sau khi xong việc, cơ thể cậu bị bắn đầy tinh dịch trộn lẫn với sữa, lỗ hậu thậm chí không khép lại được khiến tinh dịch không ngừng tuôn ra.
Cho dù đã rất mệt mỏi, cậu vẫn bị đám dã thú kia cưỡng hiếp đến lúc họ thỏa mãn mới thôi.
————
Cảnh sát vừa đến, An Tử Giản đã mặc áo len lông dê đi ra nghênh đón.
Khi bọn họ đang tìm hiểu tình hình, bỗng nghe được một giọng nói yếu ớt truyền đến nên tò mò nhìn lên lầu.
Đương nhiên, họ không thấy trên lầu có gì cả. Chỉ có tiếng khóc đứt quãng cùng tiếng va chạm thân thể bạch bạch vang lên.
Cảnh sát bị hắn ta lừa cho qua chuyện nên cuối cùng cũng không điều tra được gì.
Người thành thật ép chặt người lên cửa sổ, vừa bị người làm vừa nhìn bóng lưng cảnh sát xa dần, đau lòng khóc lớn.
Hy vọng cuối cùng của cậu cứ như thế biến mất.