Chương trước
Chương sau
Editor: Hoa Lan Nhỏ.

Tuy Hồng Thất Công nói sẽ chỉ điểm công phu cho Diệp Hướng Vãn, nhưng hai người lại sớm đi tối dừng, chưa từng nghỉ ngơi ở nơi nào quá một đêm. Diệp Hướng Vãn mơ hồ cảm giác được Hồng Thất Công đang muốn làm gì đó nhưng ông không nói ra, nàng cũng sẽ không hỏi, thường ngày chỉ đi theo ông, nếu không dốc lòng luyện võ thì là chăm chỉ nấu ăn. Bàn về trình độ nấu nướng khéo léo, kỹ thuật càng ngày càng cao hơn trước, ngay cả khi ăn cơm, cũng thỉnh thoảng có mì sợi cuộn như tơ vàng hay là cơm chiên bát bảo hoặc là bánh bao bột gạo hấp, mỗi món ăn không hề lập lại, Hồng Thất Công ăn đến ngấu nghiến, mỗi khi ăn sẽ hô lên: “Thật là đã ghiền.”

Khi Hồng Thất Công truyền thụ võ công thì thấy suy nghĩ của nàng linh hoạt, ngay cả quyền pháp phiền phức như Tiêu Dao Du cũng chỉ dùng mấy canh giờ là có thể học được, điều duy nhất không đạt chính là công lực, nên muốn lấy công phu tinh tế năm xưa của mình dạy cho nàng.

Hồng Thất Công thấy rằng, Vãn nhi là nữ hài tử, nội lực tự nhiên nghiêng theo hướng âm nhu, vì vậy những năm gần đây ông luyện công phu cương dương không hề thích hợp với nàng, nên chỉ dạy nàng một ít võ công tinh xảo linh hoạt dùng để phòng thân. Còn về phần nội lực, phải dựa vào việc nàng tích lũy lâu dài khi tu tập vậy. *D*Đ*L*Q*Đ*

Diệp Hướng Vãn học quyền cước với Hồng Thất Công, cùng lúc học luôn võ công của đảo Đào Hoa, khi có chỗ không hiểu thì đi hỏi Hồng Thất Công, nhất định sẽ được giải đáp. Nhưng Hồng Thất Công luôn quang minh lỗi lạc, Diệp Hướng Vãn hỏi ông cái gì, ông sẽ đáp cái đó, còn mấy tờ công phu của Hoàng Dược Sư, ông không hề nhìn qua một lần nào.

Về phần “Bát Bộ Độc Kinh” mà Diệp Hướng Vãn đang đọc, trước kia cũng từng hỏi qua ý tứ của Hồng Thất Công. Nhưng ông chỉ ngẫm nghĩ rồi thở dài nói: “Vãn nhi, con phải nhớ kĩ, đạo dùng độc tựa như dùng binh khí, vốn không phân thiện ác, kết quả như thế nào đều chỉ dựa vào một ý niệm của người dùng. Do đó, con nên sử dụng nó một cách cẩn thận.”

Diệp Hướng Vãn gật đầu nói ‘Vâng’.

Cứ như vậy thấm thoát mấy ngày trôi qua, mặc dù Diệp Hướng Vãn chưa có kinh nghiệm thực chiến nhưng học hỏi thật sự nhanh, ngay cả Hồng Thất Công cũng không khỏi cảm thán rằng căn cốt thiên phú hơn người, khi luyện võ đúng là nhanh hơn người bình thường rất nhiều.

Một ngày nọ vào lúc mặt trời lặn, Diệp Hướng Vãn và Hồng Thất Công không kịp chạy đến trấn nhỏ, Hồng Thất Công thấy phía trước có một sân viện bỏ hoang thì muốn ngủ lại đó. Vốn Diệp Hướng Vãn tưởng sẽ chạy đến trấn nhỏ phía trước, nghe lời nghĩa phụ nói vậy cũng đành thôi.

Phòng ở bên kia đã lâu không có người ở nên đã sớm rách nát không chịu nổi. Trên nóc nhà có mấy lổ lớn, trong phòng cũng phủ một lớp tro bụi thật dày, Diệp Hướng Vãn quét sạch sẽ giường hẹp để Thất Công nghỉ ngơi, còn mình thì đi đến chợ trong thị trấn mua đồ làm bữa tối.

Giữa đồng không mông quạnh, nàng gấp rút dùng khinh công di chuyển, mới vừa đi được vài dặm thì nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước. Diệp Hướng Vãn dừng lại, mũi chân chuyển một cái, dự tính đi đường vòng.

Bỗng nhiên một mũi tên dài bắn tới, kình lực mười phần. Diệp Hướng Vãn không dám đỡ, lắc mình né tránh, mũi tên liền rơi về phía sau cách nàng không xa, ghim thật sâu vào lòng đất, lông vũ trên đó còn không ngừng rung động. *D*Đ*L*Q*Đ*

Diệp Hướng Vãn nhìn lướt qua, thấy trên cán tên có một vòng thép bao lấy, phía trên còn khắc hình đầu báo, không khỏi “Ồ” một tiếng.

Lúc ở từ đường lần đầu tiên nàng gặp thần tiễn Triết Biệt, đã tỉ mỉ quan sát y, khi đó nàng thấy trong túi đựng tên của y chính là loại thép tôi khắc đầu báo này đây.

Chẳng lẽ lại là bọn họ?

Diệp Hướng Vãn có ấn tượng rất tốt với Triết Biệt, lại nghĩ đến Đà Lôi là huynh đệ kết nghĩa với Quách sư huynh, cho nên lặng lẽ trốn qua đó muốn nhìn xem tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Quả nhiên, có một đám quân Kim đang vây quanh ba người trên cánh đồng hoang dại. Ba người kia tựa lưng vào nhau, đúng là đám người của Đà Lôi rồi. Hình như Triết Biệt đã bị thương, lúc giương cung động tác không được lưu loát lắm.

Diệp Hướng Vãn đang muốn đi ra, đột nhiên tay áo bị người khác kéo lại.

Nàng quay đầu nhìn lại, ngoài ý muốn phát hiện ra yêu nghiệt Âu Dương Khắc đứng ở phía sau. Hắn đứng đó mỉm cười, một thân một mình, đám tì nữ và mỹ cơ xinh đẹp đáng yêu chẳng biết đi nơi nào rồi.

Âu Dương Khắc cười nói: “Nàng muốn làm gì?”

Diệp Hướng Vãn vừa thấy Âu Dương Khắc, trong lòng như có hồi chuông báo động. Hắn áp sát như vậy, nàng lại không hề phát giác, có thể thấy được công phu của hai người vẫn chênh lệch quá nhiều.

Nàng hất tay áo tránh khỏi tay Âu Dương Khắc, nói: “Đương nhiên là cứu người rồi.”

“Nàng không biết võ công, chẳng lẽ muốn đi chịu chết?” Âu Dương Khắc hỏi.  *D*Đ*L*Q*Đ*

“Ngươi là người Tây Vực, đương nhiên không hiểu được cái gì gọi là ‘Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm’ rồi.” Nàng không muốn nhiều lời với Âu Dương Khắc nhưng biết rõ hắn có võ công cao cường, mình đánh không lại hắn, nên cứ nói một câu hết sức oai phong lẫm liệt để chặn cái miệng hắn lại trước đã. 

Quả nhiên Âu Dương Khắc ngẩn ra, Diệp Hướng Vãn nhân cơ hội đó phóng về phía trước.

Âu Dương Khắc nhìn bóng dáng của Diệp Hướng Vãn, thấp giọng nói: “Câu nói ‘có cái nên làm’ của nàng là làm vì ai đây?” Cuối cùng đi theo bóng lưng của Diệp Hướng Vãn tiến vào trong trận.

Diệp Hướng Vãn thừa dịp quân Kim chưa phát giác ra mình, trước thi triển “Lan Hoa Phất Huyệt Thủ” điểm ngã hơn mười người. Lúc này đám quân Kim còn lại mới phát hiện ra sự tồn tại của Diệp Hướng Vãn, lập tức có một vài quân Kim xông đến.

Dáng người Diệp Hướng Vãn nhanh nhẹn khéo léo, khẽ chếch người rồi vọt tới. Nàng vừa muốn ra tay, đã có người đánh ra một chưởng từ phía sau lưng, đám quân Kim ở gần Diệp Hướng Vãn lập tức bị đánh bay.

Diệp Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn thấy Âu Dương Khắc, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Trong nguyên tác Âu Dương Khắc vốn là một trong những cao thủ dưới trướng của Hoàn Nhan Hồng Liệt, sao bây giờ lại ra tay giúp mình vậy?

Nhưng có Âu Dương Khắc ở đây, áp lực của Diệp Hướng Vãn được giảm bớt rất nhiều. Hơn nữa, rõ ràng là Âu Dương Khắc chỉ bảo hộ một mình Diệp Hướng Vãn, phàm có ai đánh về phía nàng, hắn luôn giành ra tay trước Diệp Hướng Vãn. Còn người của Đà Lôi bị quân Kim công kích thì hắn lại không thèm đếm xỉa đến.

Rất nhanh Diệp Hướng Vãn đã phát hiện ra điểm này, mặc dù nàng không hiểu ý của Âu Dương Khắc, cũng không hỏi cho ra lẽ, chỉ phóng tới ba người đang đứng ở trung tâm. Vốn đang vây công ba người, nay tất cả quân Kim đều chuyển hướng đưa đầu mâu về phía nàng. *D*Đ*L*Q*Đ*

Sau lưng Diệp Hướng Vãn, Âu Dương Khắc tả xung hữu đột thay nàng đuổi hết đám quân Kim kia đi. Lúc Diệp Hướng Vãn vọt tới trước mặt ba người thì quân Kim đã bị đánh bại, những tên còn lại thấy tình thế không ổn, lập tức chuồn mất.

Nhóm người Đà Lôi thấy người xông đến là tiểu sư muội của Quách Tĩnh và một nam tử không quen biết, thì không khỏi kinh ngạc, vội đi đến cảm ơn hai người đã cứu mạng. Trong ba người này chỉ có Triết Biệt biết Hán ngữ, về phần mang lòng biết ơn dĩ nhiên do y truyền đạt lại rồi.

Âu Dương Khắc khẽ phất tay áo, phớt lờ ba người bọn họ.

Diệp Hướng Vãn cười nói: “Không cần khách khí, nếu để sư huynh ta biết chuyện huynh đệ kết nghĩa của huynh ấy rơi vào nguy nan mà ta lại làm như không biết, huynh ấy không giáo huấn ta mới là lạ, ta cũng vì mình mà suy nghĩ thôi.” Vừa nói vậy vừa bảo Triết Biệt, “Để ta xem thương thế của người một chút.”

Trên vai Triết Biệt có một đạo vết đao thật dài, khó trách vừa rồi y bắn tên không được nhạy bén.

Âu Dương Khắc bỗng ho khan một tiếng, đưa tay nói: “Để ta xem.”

Diệp Hướng Vãn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết trị thương à? Không phải ngươi chỉ biết dùng rắn độc thôi sao?” Câu nói này làm cho tay của Âu Dương Khắc cứng lại giữa không trung, cũng không thể phản bác được.

Diệp Hướng Vãn nhìn kỹ vết thương của Triết Biệt, nói: “Gần đây ta mới học qua y thuật nên còn nông cạn, đã tự mình bào chế thuốc trị thương, cũng không biết có dùng được hay không. Trước tiên ta giúp người băng bó, chờ sau này đi ngang qua thôn trấn nào đó thì người nên tìm lang trung có chuyên môn khám lại.” Nói rồi từ trong áo lấy ra một bao thuốc, vẩy vào miệng vết thương rồi lấy khăn băng bó lại kỹ càng.

Triết Biệt cảm nhận khuôn mặt của Diệp Hướng Vãn ở khoảng cách thật gần, lông mi dài như cái quạt nhỏ hơi run rẩy, hình như còn nghe được cả hô hấp nhè nhẹ của nàng, trong lòng không lý do khẽ động: “Tiểu sư muội của Quách Tĩnh… Thật là đẹp.”  *D*Đ*L*Q*Đ*

Diệp Hướng Vãn giúp y băng bó vết thương kỹ lưỡng, thấy y nhìn mình chăm chú thì hé miệng cười: “Lần đầu tiên ta trị thương cho người khác, xin đừng chê bai.”

Triết Biệt đáp: “Đại ân của cô nương, không biết lấy gì báo đáp.” Liền từ trên cổ lấy xuống một cái vòng bằng vàng, nhưng tựa hồ cảm thấy lễ vật này quá đơn sơ, nên lại sờ soạn trên người một lúc.

Âu Dương Khắc càng nhìn càng chán ghét, hừ lạnh một tiếng: “Ba cái mạng chỉ đáng giá chút ngân lượng ít ỏi như vậy?”

Triết Biệt ngẩn người, chắp tay hỏi: “Vị huynh đài này…”

Diệp Hướng Vãn liếc Âu Dương Khắc một cái, nói: “Là đại thiếu chủ không để tiền vào mắt.” Vừa rồi Âu Dương Khắc một lòng che chở nàng, ngược lại Diệp Hướng Vãn cảm thấy thân cận với hắn hơn một chút.

Những lời muốn nói của Âu Dương Khắc đều bị chặn lại, không nghẹn cũng phải nghẹn.

Diệp Hướng Vãn lại cười nói với Triết Biệt: “Các người trở về cần phải có bạc, ta cũng không phải vì tiền mà giúp đỡ. Các người đi nhanh đi, nếu tướng quân Triết Biệt còn băn khoăn thì hãy ghi nhớ phần giao tình này, mọi người coi như kết giao bằng hữu. Nói không chừng ngày sau ta phải nhờ tướng quân giúp đỡ một tay nữa.”

Triết Biệt thấy tuổi tác của Diệp Hướng Vãn còn nhỏ, lại nói chuyện hết sức hào phóng, nên lấy vòng vàng đeo lại trên cổ, ngỏ ý: “Đã như vậy, nếu sau này cô nương cần đến Triết Biệt…” Y nói rồi gở một cái vòng tay có hình dạng và cấu tạo kỳ lạ, “Đây là vòng tay tùy thân mà ta đã đeo từ nhỏ, chỉ cần cô nương cho người gởi nó và lời nhắn đến ta, Triết Biệt muôn lần chết cũng không từ chối.” *D*Đ*L*Q*Đ*

Diệp Hướng Vãn đã biết nội dung truyện nên rất có hảo cảm với thần tiễn Triết Biệt, nên nhận lấy rồi nói: “Nếu Triết Biệt tướng quân đã nói như vậy, ta xin nhận lấy.” Nói rồi đem vòng tay cất vào.

Nhóm người Đà Lôi ôm quyền chào Diệp Hướng Vãn, Đà Lôi nói một câu tiếng Mông Cổ với Triết Biệt, Triết Biệt lại phiên dịch lại cho Diệp Hướng Vãn: “Tứ vương tử của chúng ta nói rằng, nếu cô nương gặp lại Quách Tĩnh thì xin nhắn giùm hắn ngàn lần hãy bảo trọng.”

Diệp Hướng Vãn cười đáp: “Ta hiểu rồi.” Mắt thấy ba người Đà Lôi càng đi càng xa, cuối cùng không thấy họ nữa.

Diệp Hướng Vãn xoay người thấy Âu Dương Khắc vẫn còn đứng bên cạnh, ngạc nhiên hỏi: “Quân Kim đã chạy hết rồi, sao ngươi vẫn còn ở đây? Ngươi không sợ những tên lính kia nói ngươi lâm trận làm phản à?” Mặc dù nàng không thích Âu Dương Khắc trong nguyên tác, nhưng không biết tại sao khi gặp Âu Dương Khắc này vài lần, nàng cảm giác hắn và người trong sách không giống nhau mấy. Hơn nữa, vừa rồi hắn mới giúp nàng, tính ra nàng còn thiếu hắn một phần nhân tình mới phải.

Âu Dương Khắc cười hỏi lại: “Cái gì mà làm phản?”

Diệp Hướng Vãn mặt mày sưng sỉa: “Âu tiểu yêu, nói như ngươi thật không có ý nghĩa. Ta biết ngươi đã dấn thân vào Hoàn Nhan phủ từ lâu rồi. Vừa nãy đám quân Kim kia cũng là nghe hiệu lệnh của ngươi đúng không?”

Lúc nhìn thấy Âu Dương Khắc xuất hiện, nàng hết sức kỳ quái không hiểu vì sao hắn lại ở đây. Sau đó suy nghĩ một chút, nàng có thể đoán được đại khái. *D*Đ*L*Q*Đ*

Âu Dương Khắc thấy nàng vạch trần, cũng không phủ nhận, cười đáp: “Quả thật Hoàn Nhan Hồng Liệt gọi ta đến giúp vì sợ đám rác rưởi Bả Thủ làm hư chuyện. Nhưng ông ta cũng không yên tâm về ta nên muốn xem thử trình độ lãnh binh của ta, ta chỉ lặng lẽ đến xem vài lần thôi.”

Diệp Hướng Vãn vừa đi vừa nói: “Ta chỉ không hiểu vì sao ngươi lại đột nhiên giúp ta.”

Âu Dương Khắc thở dài nói: “Núi không dựa vào ta, ta không thể làm gì khác hơn là đi theo núi thôi”*.

*****

Hoa Lan Nhỏ giải thích:

* 山不来就我, 我只好去就山 = Sơn bất lai tựu ngã, ngã chích hảo khứ tựu sơn. Là câu mà Âu Dương Khắc nói.

Đây là một điển cố về Mục Hãn Mặc Đức – Muhammad (khoảng năm 570 – 632),khoảng 40 tuổi bắt đầu đi truyền giáo và là người lập ra đạo Hồi. Có một lần ông giảng dạy 40 môn đồ trong sơn cốc về đề tài “Lòng tin”. Có một môn đồ hỏi ông: “Ngài có tự tin bảo ngọn núi kia để cho ngài đứng trên đỉnh được không?”. Mục Hãn Mặc Đức muốn chỉ dạy môn đồ kia, hô to một tiếng: “Núi, hãy qua đây!” Nhưng ngọn núi không di chuyển. Tất cả mọi người đều nhìn về ngọn núi kia, Mục Hãn Mặc Đức lại nói: “Núi đã không tới đây thì chúng ta leo lên núi vậy.” Sau khi họ nỗ lực leo tới đỉnh núi, hết sức phấn khởi mang theo lòng tin tràn đầy mà hoan hô.

Vốn câu nói này thường dùng để châm chọc những người làm chính trị hay nói lời lừa dối, cũng có nghĩa là nếu hoàn cảnh khách quan không thay đổi được, vậy thì cải biến lòng tin chủ quan của người dân vậy.

Tóm lại, câu này đại khái là nếu không thể thay đổi tình huống, đã vậy ta sẽ chủ động thay đổi để thích ứng với nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.