Chương trước
Chương sau
“Em nói,cháu Trần Tự Vịnh thầm mến em sao?”. Lục Thuỷ Hàn trừng tròng mắt, vừa lái xe vừa cao giọng hỏi. Quả nhiên bữa cơm ngày hôm đó đã thấy thằng nhóc kia có gì đó bất thường rồi, mình đoán không sai mà.

“Cái gì mà thầm mến?” Diệp Hân Mạch không khách khí lườm Lục Thuỷ Hàn một cái cháy má, vuốt ve cuốn sổ trên tay, nhẹ nhàng mở ra, ánh mắt lưu luyến dừng lại trên tấm hình cũ.

“Được rồi! Được rồi! Không phải thầm mến mà là công khai mến!”. Ai đó mang trên mặt biểu tình ghen tị không để đâu chi hết, dẩu môi nói. Luyến Thiên Thiên Vũ đáng ghét,Trần Tự Vịnh cũng đáng ghét, ai ai cũng đáng ghét hết.

Lần này, Hân Mạch lại không hề phản bác.

“Này, Hân Mạch.” Không cam tâm bị người ta ngó lơ, ai đó cố gắng thu hút sự chú ý về phía mình

Vẫn không phản ứng sao?

“Hân Mạch”

“Uh…Sao vậy?”. Diệp Hân mạch rốt cục cũng lôi kéo tâm trí từ chín tầng mây quay trở về

Lục Thủy Hàn bớt thì giờ đưa mắt nhìn, nhìn thấy cuốn sổ trên tay cô. Cuốn sổ cũ kỹ với những trang giấy đã ố vàng, ngay trang đầu tiên là một tấm ảnh cũng đã ố vàng được dính lại bằng băng dính, trong ảnh là một đôi nam nữ đang mỉm cười hạnh phúc.

“Họ…..là cha mẹ em sao?”

“Uh.”.Hân Mạch nhẹ nhàng hồi đáp, giống như gió thoảng ngoài không gian.

“Bọn họ…”

“Ba” một tiếng, cuốn sổ được khép lại. Tay Lục Thuỷ Hàn run rẩy một lúc mới có thể khôi phục lại như bình thường

“Em muốn ăn sườn xào chua ngọt.”

“Hả?”Ai đó chớp chớp mắt, đột nhiên bị đổi đề tài cũng có chút phản ứng không kịp. một lúc sau mới hoàn hồn, cười nhìn cô nàng: “Được rồi, anh sẽ làm cho em ăn”.

Hân Mạch cau cái mũi, không nói chuyện nữa. Tay trái đè nặng cuốn sổ nhỏ đặt trên đùi, tay phải chống lên má, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài.

Không lâu sau, xe hai người đã tới siêu thị dưới khu nhà. Lục Thuỷ hàn đang ngó nghiêng tìm chỗ đỗ xe lại đột nhiên bị một chiếc xe con màu đỏ tranh mất chỗ, sau khi hắt xì một tiếng rõ to thì phanh xe chói cả tai.

Lục Thủy Hàn nhíu mày, nhưng không lên tiếng, đánh tay lái, đỗ xe bên cạnh chiếc xe con kia

Hai người xuống xe, bước vào siêu thị

Phía sau truyền tới tiếng giày cao gót, mà người mang giày lại chạy khá nhanh.

Lục ThủyHàn vội vã kéo tay Hân Mạch né sang một bên. Hân Mạch lúc này chỉ thấy xung quanh nổi gió, sau đó trên đầu đau điếng. “Ôi…..”, nhịn không được nhíu mày xoa xoa sau gáy, tóc bị bàn tay xoa đến rối tung.

“Thực xin lỗi…”. Cô gái xinh đẹp kia thấy Hân Mạch xuýt xoa kêu đau thì vội vàng quay lại xin lỗi. Vừa nói được nửa câu đã đứng ngây ra nhìn hai người trân trối: “Thế nào lại là hai người….”

Cái gì là thế giới quả nhiên rất nhỏ

Người trước mặt chính là ví dụ tốt nhất

“Tiểu Trà Trà?” Diệp Hân Mạch chớp chớp mắt, cũng không nhịn được kinh hô.

“A! Hề hề a! Tôi tìm cô rất lâu nha”. Trên gương mặt tinh xảo của Tiểu Trà Trà nở ra một nụ cười mỹ lệ, cánh tay không khách khí vỗ Hân Mạch bộp bộp.

“Á…”Diệp Hân Mạch bị vỗ đau đến mức trợn trắng mắt.

“A! A a a…” Bỗng nhiên, Tiểu Trà Trà lại hét rầm lên. “Hề hề hề hề, giờ tôi không có rảnh cùng cô hàn huyên nha. Bạn trai tôi đang ốm, nói là muốn ăn cháo cá…. Tôi đi trước nha. Ah đúng rồi, mau cho tôi số điện thoại của cô đi”. Vừa nghĩ đến bạn trai mình, Tiểu Trà Trà lập tức nôn nóng ra mặt.

Lục Thủy Hàn cầm điện thoại của cô nàng, nhập vào một dãy số rồi đưa trả lại.

Tiểu Trà Trà nhìn thấy anh thì cười gian hai tiếng, sau đó quay sang hướng Diệp Hân Mạch nháy nháy mắt, rồi tựa như bươm bướm nhanh nhẹn bay đi mất.

Diệp Hân Mạch lắc đầu, cô nhóc này tính tình cũng thật là đơn thuần.

“Tiểu Trà Trà? Là cô ấy hả?” Lục Thủy Hàn giật mình hiểu ra.

“Hả?”

“Cô ấy có từng gửi tới một tác phẩm dưới năm vạn chữ! Ai biết sau khi tham gia buổi họp mặt tác giả đó thì không chịu xuất hiện nữa.”. Lục Thuỷ Hàn cảm thấy hơi nghi ngờ, cô nhóc Tiểu Trà Trà này quả thật rất kỳ quái.

“Khụ…”Diệp Hân Mạch ho nhẹ một tiếng. Không lên tiếng.

Hai người nhanh chóng mua đủ nguyên liệu nấu ăn sau đó về nhà. Vừa về đến nhà Hân Mạch đã ôm chặt lấy máy tính tìm tài liệu còn Lục Thuỷ Hàn thấy chưa tới giờ làm cơm chiều thì cũng chui vào phòng ngủ, phá rối tùm lum.

Diệp Hân Mạch rất buồn bực trợn mắt, bên cạnh có chỗ không ngồi, lại cứ muốn chen vào ghế của người ta, cảm giác thấy Lục tiểu nhị cứng ngắc khiến cô như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

“Anh cần làm gì thì làm đi”.

“Không muốn…” Ai đó ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, bàn tay từ trên xuống dưới sỗ sàng ăn đậu hũ, tiện nghi như thế, ai dại gì mà đi làm việc khác.

“Em không gõ chữ được.”

“Thế thì không cần viết nữa”. Bàn tay lớn lúc này to gan chui thẳng vào trong áo Hân Mạch vuốt ve làn da trắng min, hơi thở ấm nóng cứ luẩn quẩn bên tai, thỉnh thoảng còn đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ vành tai cô, không ngừng khiêu khích…..

Phòng ngủ lạnh buốt, dần dần ấm lên.

Diệp Hân Mạch bị hôn đến tê dại, cả người đờ đẫn, mất tự nhiên khẽ vặn vẹo thân thể, cuối cùng lại nói ra một câu chẳng đầy đủ.

“Umh…”. Thanh âm nỉ non châm lên dục hỏa.

“Hân Mạch…”

Giọng nam trầm thấp, hô hấp dồn dập, đôi môi ấm nóng lưu luyến vẽ một đường hoàn mĩ từ vành tai đến chiếc cổ trắng ngần…

Hai người hô hấp ngày càng dồn dập.

Rốt cục, đôi môi anh đắm chìm trong khát vọng tìm đến đôi môi hồng đào, bao trùm, thâm nhập.

“Anh muốn em…”. Trong lúc ý loạn tình mê, dục vọng nam nhân đã đạt đến đỉnh điểm. Diệp Hân Mạch nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng thân thể lại xụi lơ, vô pháp chống cự.

Có người nói, phụ nữ thanh lãnh, là bởi vì chưa từng hưởng thụ qua hành vi thân mật.

Hân Mạch đối với khoái lạc đêm qua, vô luận ra sao cũng quên không được. Vị trí nào đó trên thân thể, tựa như chậm rãi bắt đầu thức tỉnh, không tự giác hoà hợp với sự khiêu khích của anh, cảm giác lạ lẫm ấy khiến Hân Mạch không khống chế nổi tiếng rên rỉ.

Bỗng nhiên một chút chênh vênh, Hân Mạch bị người ta ôm lấy, đưa đến bên giường.Không đợi cô nàng từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, ai đó đã nhanh chóng lột quần áo, mang theo hơi nóng hừng hực như lửa áp tới.

Lục Thủy Hàn trên thân thể cô ghi lại dấu ấn chỉ thuộc về mình.

Một giây một phút triền miên.

Một đời một kiếp trầm mê.

Hết sức ôn nhu.

Lục tiểu nhị quả nhiên không phụ sự mong đợi, giờ đã hoàn toàn đứng thẳng…

“Hân Mạch…”

“Ân?”

“Ông xã em lợi hại không?”

“…”. Hân Mạch lúc này chỉ có thể bất lực trừng mắt.

“Nói đùa thôi, nói đùa thôi!”. Tiểu lục đồng chí hoàn toàn không biết xấu hổ là vật, ôm thân thể trắng mịn của Hân Mạch, từ từ cọ xát.

“Đừng động”. Hân Mạch vội vàng cảnh cáo. Thật sự là sợ anh lại không tiết chế.

Nhưng ai biết, lục tiểu nhị phảng phất như nghe thấy tiếng lòng cô nàng, nháy mắt lại hồi phục ý chí chiến đấu sục sôi như cũ làm Diệp Hân Mạch khóc không ra nước mắt.

Lục Thủy Hàn cắn môi dưới: “Hân Mạch…”

“Không muốn.”

“Hân Mạch…” Diệp Hân Mạch ra sức rùng mình một cái, âm thanh này so với Lục tiểu nhị lại càng thêm đáng sợ.

“Không được.”. Hân Mạch vẫn cự tuyệt.

“Hân Mạch…” Thanh âm thì thầm, đã bị anh nuốt lại trong họng. Bàn tay đã bắt đầu châm lửa.

Lại là, nhất thời ham vui.

Sau một hồi bị chà đạp, Hân Mạch rốt cuộc cũng được đi ngủ.

Gương mặt tuấn dật, và đôi mắt thâm thúy, chậm rãi ngắm nhìn, nếu như mất đi em, anh nên xử lý thế nào đây?

Hân Mạch, rốt cuộc phải tới lúc nào em mới có thể mở lòng ra mà chấp nhận anh?

Ánh mắt Lục Thủy Hàn, dừng lại thật lâu trên khuôn mặt say ngủ như trẻ con.

Tạn đến khi Hân Mạch từ từ tỉnh lại, biếng nhác nằm trong chăn duỗi thắt lưng. Đau nhức liền kéo tới khiến cô nàng không khỏi nhíu mày. Giỏi lắm tên đáng chết kia, đền lưng cho người ta đi.

“Hân Mạch, ăn cơm.” Lục Thủy Hàn nhẹ nhàng đi tới, dưới ánh đèn huỳnh quang khuôn mặt ánh lên nét dịu dàng mê người.

Diệp Hân Mạch trong nháy mắt thất thần.

“Uh.”

Nhíu mày bò dậy. Lục Thủy Hàn lập tức đem quần áo trên giường đưa qua, thấy Hân Mạch mặc lại áo ngực rất là gian nan, liền đặt mông ngồi xuống phía sau cẩn thận dè dặt cài giúp.

“Không cần, em tự làm được.” Diệp Hân Mạch nhanh chóng giải tán lòng hảo tâm giúp đỡ của Lục Thủy Hàn.

Ai đó cũng không miễn cưỡng, an vị tại chỗ cũ, xem cô nàng từ từ mặc quần áo tử tế.

Thấy Hân Mạch quay ra nhìn với ánh mắt nghi ngờ, mới nhếch miệng nói: “Này nha, thân hình em thực đẹp.”

“…”. Diệp Hân Mạch quyết định coi thường.

Chính là, coi thường không được.

Bởi vì căn bản Lục Thủy Hàn không cho phép cô coi thường, không dễ dàng đi đến bàn ăn, ai đó liền bắt đầu cuồng oanh loạn tạc muốn Hân Mạch cùng anh về nhà đón năm mới.

“Không đi.”

“Đi đi mà!”

“Không đi.”

“Đi đi! Hân Mạch, em ở đây một mình, anh không yên tâm.”

“Không đi.”

“Hân Mạch…” Lục Thủy Hàn rất nhẫn nại. “Vậy, em không đi, anh cũng ở lại cùng em nhé?”

“…”. Uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp.

“Dù sao tết Tây cũng không quá quan trong, uh, cứ như vậy đi…” Lục Thủy Hàn cảm thấy quyết định của mình phi thường anh minh.

Diệp Hân Mạch nghiến răng, chăm chú ăn cơm.

“Vậy thì đi cùng anh” Quá nửa buổi, mới nghe thấy thanh âm không tình nguyện lượn lờ trong không khí.

Yeah!

Lục Thủy Hàn ở trong lòng làm tư thế chiến thắng.

Mấy ngày kế tiếp, Lục Thủy Hàn như trước sáng 8h ra khỏi nhà, chiều 5h tan ca, Diệp hân Mạch cũng như trươc ngủ một mạch đến lúc tự tỉnh.

Còn chuyện kia, có lần đầu tiên, có lần thứ hai thì tất nhiên sẽ có lần thứ ba, thứ tư………

Cơ hồ mỗi đêm, Lục Thủy Hàn đều kiên trì hoạt động.

Điều này làm cho Diệp Hân Mạch rất buồn bực, trước đây rõ ràng không hề có động tĩnh gì, sao bây giờ lại ồ ạt như thể tháo nước thế không biết.

Vì phòng ngừa chính mình sắp sửa suy nghĩ linh tinh, Hân Mạch rất đúng lúc phanh lại suy nghĩ trong đầu.

“Hân Mạch!!”Người chưa tới, tiếng đã tới trước.

Diệp Hân Mạch hờ hững đóng cửa sổ word, trở lại game nhìn thoáng qua. Thân ảnh cao lón xuất hiện trước cửa, tà tà đi tới, có vẻ có chút tiêu điều.

“Này, Hân Mạch, em sao có thể đem anh viết thành lưu manh a!!” Ai đó rất không hài lòng đi đến bên cạnh.

“Anh không là lưu manh thì còn ai?” Hân Mạch hung hăng mắt trợn trắng.

“Em mới lưu manh ấy! Nữ lưu manh!!” Lục Thủy Hàn ấm ức, mở miệng hơi mở, cắn lên đầu mũi Hân Mạch một cái rồi mới chịu bỏ qua. Hư hỏng, xú nữ nhân, lại đem anh tả thành tên lưu manh chuyên đi trêu chọc con gái nhà lành, quá đáng ghét!!

Diệp Hân Mạch ôm mũi, hung hăng trừng mắt. Có danh ngôn viết: nếu như ánh mắt có thể giết người, hẳn là Lục Thủy Hàn đã chết mấy vạn lần rồi.

“Hân Mạch, anh không muốn là nam thứ! Anh muốn là nam chính, được không?”.

“Nam chính không đến lượt anh đâu.” Hân Mạch biểu tình bình thường, nhả ra một câu.

Ai đó đột nhiên dừng động tác, run rẩy khóe miệng. “Hix, vẫn là nên quên đi. Em bắt nạt anh a”. Lục Thủy Hàn rưng rưng chỉ trích.

Anh đúng là cái đồ được đằng chân lân đằng đầu! Diệp Hân Mạch ở trong lòng hung hăng mắng chửi. Vì khó chịu, sắc mặt trở nên tái nhợt. “Yêu Tinh Màu Bạc lại tìm anh.”

“Ai?”. Lục Thủy Hàn đang hăng say, bỗng nhiên bị chuyển đề tài, phi thường không thích ứng. Chớp mắt rõ lâu, mới ngộ ra một câu: “Yêu Tinh Màu Bạc là ai?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.