Hân Mạch chớp mắt, nhìn thẳng vào anh ta. Bỏ qua mái tóc tổ chim thì điểm đáng chú ý là anh ta có đôi mắt rất giống Lục Thủy Hàn, phẳng lặng như mặt hồ, chỉ khác, ánh mắt của Lục Thủy Hàn đơn giản hỉ nộ vô thường đều lộ ra ngoài, còn người đàn ông này trong mắt dào dạt xuân phong đắc ý. Bất giác, đôi mắt lơ đang nhìn theo một người đi qua trước mặt, rồi lại lơ đãng nhìn lung tung.
“Tôi còn cho rằng bọn Lily nhất định có thể khiến tên tiểu tử thay đổi thái độ cơ đấy!”. Lục đường huynh cũng không ra vẻ tức giận, chuyên chú nhìn lá trà lơ lửng trong chén, con ngươi càng thêm nghiền ngẫm. Anh ta hớp một ngụm trà, không cần biết người ta có thèm nghe mình nói hay không, cứ thế thao thao bất tuyệt. “Ý của dì nhỏ, đại khái là muốn cậu ta tiếp nhận sản nghiệp này…”
“?”. Trên khuôn mặt trắng nõn đính lên một dấu chấm hỏi to đùng, không hiểu anh ta nói với mình điều này là có ý tứ gì.
Nhưng ai biết, người đối diện lại nhìn chằm chằm vào cô rồi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, cười phi thường khiếm nhã: “Muốn biết tại sao không?”. Sau đó dừng lại một chút, nhướn mày, đưa chén rượu lên: “Mỹ nhân à, chúng ta uống một chén được không?”
Bị bất ngờ, Diệp Hân Mạch đành hờ hững cụp mắt, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
“Đừng nhìn tướng mạo dì nhỏ trẻ trung mà hiểu lầm, năm nay kỳ thật đã bốn mươi bảy rồi đó… Đã từng nếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dai-than-gap-dai-than/2477329/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.