Nếu như bình thường, hai người hẳn đã sớm ngủ say. Không hiểu sao, đêm nay Hân Mạch không thể ngủ được. Trong bóng đêm thâm trầm mà dày đặc, tiếng nói thanh thuý lại vang lên phá tan sự tĩnh lặng đáng sợ: “Người đàn ông đó ….. là Bạch Mặc Nhiên.”
——————————
Cánh tay đang đặt trên eo bỗng căng thẳng, Lục Thuỷ Hàn vẫn không nói gì
“Em và anh ta ký hợp đồng làmviệc tại Lôi Đình, mỗi tháng ngoại trừ tiền lương hai ngàn ra, tất cả các lợi nhuận khác đều thuộc về anh ta”. Thanh âm lạnh nhạt vẫn tiếp tục vang lên, dường như điều này không đáng để cô quan tâm.
Anh vẫn không lên tiếng.
“Hồi trước ở trường đại học, anh ta là học trưởng, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.”
Không khí trong phòng nhuốm màu u ám
Thời gian, vẫn trầm lặng trôi
Rất lâu sau, một bàn tay khẽ lướt trên cổ cô, kéo khuôn mặt cô lại gần anh. “Vì sao lại giải thích với anh?”
“Bởi vì không muốn anh hiểu lầm”. Giọng nói của cô như làn khói nhẹ nhàng len lỏi khắp không gian.
Bởi vì không muốn anh suy nghĩ lung tung, vì bản thân thật lòng muốn giải thích, cũng bởi vì trong lòng muốn giữ lấy sự ấm áp này khiến cô không khỏi để ý tới suy nghĩ của anh.
“Em thích anh ta sao?”. Giọng nam trầm thấp lại vang lên.
“Đã từng thích”. Cánh tay trên eo lần nữa cứng đờ, Hân Mạch cuống quýt nói tiếp: “Chỉ là đã từng thôi.”
“Thật sao?”.
Cảm nhận được nụ hôn của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dai-than-gap-dai-than/2477293/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.