[phụ cận] Thiên Đường Tiểu Quang:hoáng, bà xã vừa bị sao thế?
[phụ cận] Nguyệt Sắc Mông Lung: a, nhân vật của muội sao lại ở tận đây? Vừa phát sinh chuyện gì vậy?
Cư thế, trên màn hình máy tính hai người đó lại tự sướng, cái cô Nguyệt Sắc Mông Lung này cũng nhiều trò quá đi.
[phụ cận] Thiên Đường Tiểu Quang: vậy người vừa mới online không phải muội sao?
[phụ cận] Nguyệt Sắc Mông Lung: [icon choáng váng], muội có việc ra ngoài, vừa mới về mà.
[phụ cận] Thiên Đường Tiểu Quang: @_@!!
Diệp Hân Mạch bĩu môi, nhìn dáng vẻ giống như không phải kịch hay thì nhất quyết không xem, xoay ngưới đi chỉnh ga trải giường. Lục Thủy Hàn đầu muốn bốc khói, trừng mắt nhìn màn hình, hận không thể nhìn xuyên màn hình, đến chỗ Nguyệt Sắc Mông Lung nhìn xem cô ta rốt cuộc là tiểu yêu phương nào.
[phụ cận] Thiên Đường Tiểu Quang: bà xã, có phải muội bị người ta trộm ID không vậy?
[phụ cận] Nguyệt Sắc Mông Lung: a, không phải thế chứ? Muội phải đi đổi mật khẩu mới được.
Nói xong, Nguyệt Sắc Mông Lung ngay lập tức biến mất không kèn không trống.
[phụ cận] Thiên Đường Tiểu Quang: Sinh Hoạt, thực xin lỗi, việc vừa rồi ta có thể giải thích.
Tay phải gõ gõ con chuột, Lục Thủy Hàn trong đầu mâu thuẫn. Không thể nào, trộm cắp gì mà không động vào trang bị và ngân lượng, lại chỉ chăm chăm đi giết người ta, hơn nữa còn thuận tiện gọi Thiên Đường Tiểu Quang tới, cái này không phải tự tìm rắc rối sao? Rốt cuộc là Nguyệt Sắc Mông Lung tự biên tự diễn hay quả thật có tới hai người sử dụng tài khoản này?
Còn nữa, kỳ quái nhất là Nguyệt Sắc Mông Lung và Sinh Hoạt 0322 chưa nói với nhau được mấy câu, cũng chưa từng va chạm, vì sao đột nhiên lại muốn truy sát cô? Hay là là vì anh nhỉ? Lý do này không thuyết phục lắm!Nguyệt Sắc Mông Lung từ khi anh rời khỏi bang phái cũng chưa từng gây rối, lần này sao đột nhiên muốn lật mặt? Việc này nghĩ thế nào cũng có vẻ kỳ quái. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, nhưng Lục Thủy Hàn cảm thấy phải nói với Thiên Đường Tiểu Quang một câu, miễn cho hắn không đâu lại tìm bà xã đại nhân gây phiền toái.
[phụ cận] Sinh Hoạt 0322: tiểu Quang, ta là Cưỡi Lừa, việc hôm nay cứ coi như chưa từng xảy ra, về sau ngươi tốt nhất không có việc gì cấp bách thì đừng tìm ta. Thiên Đường bang ta một tay nâng đỡ, cũng có thể một tay hủy hoại nó.
[phụ cận] Thiên Đường Tiểu Quang:… Lừa Đại? Làm thế nào… Tài khoản của Sinh Hoạt là anh đang dùng sao?
[phụ cận] Sinh Hoạt 0322: việc này không can hệ gì đến ngươi, tiểu Quang, chúng ta hợp tác cũng hơn nửa năm, càng không muốn trở mặt thành thù. Nói như vậy chắc ngươi đã hiểu.
Nói xong, Lục Thủy Hàn đưa nhân vật về thành.”Hân Mạch!!”
“Làm sao?”
“Qua đây, chuẩn bị hôn lễ!”
Một lúc lâu sau, không thấy cô đáp lại. Lục Thủy Hàn một bên lên kênh [thế giới] thông báo tin tổ chức hôn lễ, một bên quay đầu nhìn. Cô nàng Hân Mạch căn bản lười đáp lời, thu dọn chăn đệm, sau đó ôm gối nằm xuống giường, giờ đã ngủ say sưa.
“Em là heo à?!!” Lục Thủy Hàn buồn bực buông con chuột, nhẹ chân nhẹ tay đi qua, đem tay chân cô nhét vào trong chăn. Dung nhan bình thản, tóc dài xoã tung nhìn tuy yếu ớt mỏng manh nhưng lại vô cùng an tĩnh. Đưa tay thay cô gạt mấy sợi tóc vương trên má, Lục Thủy Hàn ngồi xổm ở đầu giường mải mê ngắm nhìn.
Sắc mặt tái nhợt là bởi vì thiếu ánh mặt trời, ngay cả đôi môi cũng không có sắc hồng, thoạt nhìn rất thiếu sức sống. Trong giấc ngủ mơ màng nét mặt cô ấy cũng không có khác đi nhiều, điểm khác duy nhất chính là hai hàng lông mày hiện tại đang nhíu chặt, dường như bị giấc mơ quấy rầy. Lục Thủy Hàn đưa tay vuốt lên nếp nhân giữa lông mày, sau đó mới nghĩ tới game, liền hấp tấp quay lại trước màn hình, nhận không biết bao nhiêu lời chúc phúc từ mọi người.
———————————
Đại khái là sáng sớm là thời điểm tốt để làm loạn, vì thế ai đó trong khoảng thời gian này một câu cũng không nghe, liền đẩy Hân Mạch sang một bên, mở tài khoản của mình rồi chạy đi thăng cấp. Hân Mạch phản kháng vô hiệu, đành phải đi lên giường dùng máy tính của anh.
Đây là lần đầu tiên cô mở máy tính của anh, giao diện khá là đơn giản, ngoại trừ mấy chương trình cơ bản, cũng chỉ có QQ, Word và cả game Toái Thiên Tinh là cô dùng được. Tài khoản bị anh dùng mất, cô đành phải mở WORD, tiếp tục sáng tác. Lúc này phòng ngủ, an tĩnh đến cực điểm, ngoại trừ mấy tiếng tinh tinh trong game ngẫu nhiên phát ra còn có tiếng gõ bàn phím, còn hai người họ cơ bản không hề trao đổi với nhau câu nào.
Thăng cấp cũng cần tinh lực và cả tinh thần. Lục Thủy Hàn hết lòng muốn đưa cấp bậc của bà xã tăng lên đủ điều kiện cùng anh lập tổ đội tham gia khóa phục thi đấu, cho nên không muốn phân tâm. Mà Diệp Hân Mạch thấy anh ngồi yên thì mừng còn không hết, dại gì mà chủ động gợi chuyện.
Tuy rằng không khí vẫn rất hòa hợp, nhưng ngẫu nhiên Diệp Hân Mạch ngẩng đầu lên cũng thấy thiếu thiếu cái gì đó. Này nha, cô vừa mới viết xong một đoạn, liếc sang chỗ máy tính của mình chỉ thấy ai đó chuyên tâm thăng cấp, đành im lặng lắc đầu. Sau đó liền lên QQ xem xét một chút.
Vừa lên đã thấy vô số thứ hay ho.
Có rất nhiều tin mới, và cũng không ít tin nhắn.
Có vẻ như chuyện Mật Đại chuyển qua viết tiểu thuyết tình cảm là chuyện được độc giả vô cùng quan tâm!!! Diệp Hân Mạch nghĩ vậy, nhanh chóng bỏ qua phần tin tức. Tiếp đó là một số độc giả tò mò hỏi han về vấn đề giới tính của cô, Hân Mạch khẽ cau mày, tiếp tục bỏ qua. Cuối cùng, chỉ cò lại tin nhắn của Tiểu Trà Trà và mấy chục cái tin của Sam Thụ đại nhân.
Tiểu Trà Trà: oa, Mật Đại, cô là nữ rao?
Tiểu Trà Trà: Mật Đại cô thực sự là nữ sao?
Tiểu Trà Trà: Mật Đại, cô làm sao có thể là nữ a!! Ô…
…
Cứ như thế, Diệp Hân Mạch thấy đầu óc muốn hôn mê một nửa. Cuối cùng mới nhìn thấy, công lực của bà tám Tiểu Trà Trà.
Tiểu Trà Trà: Mật Đại, nghe nói cô và tổng biên mảng tiểu thuyết tình cảm và một biên tập nữa tạo thành tam giác tình yêu nha! Phải hay không vậy?
Tam giác tình yêu? Một góc còn không có, tam giác ở đâu ra hả trời? Diệp Hân Mạch buồn bực nhíu mày. Tắt mấy tin nhắn của cô nàng đi, giờ đến Sam Thụ a.
Sam Thụ: tiểu Mạch à! Có thật là cô và tổng biên Lục có quan hệ không vậy?
Sam Thụ: này cái tên họ Lục kia hết sức là trăng hoa đó, nghe nói cậu ta trước kia nổi tiếng là công tử tình một đêm,cô cẩn thận kẻo bị lừa đó!!
Sam Thụ: tiểu Mạch à, ở Lôi Đình còn không ít người ưu tú, tôi giúp cô giới thiệu một chút nha!!
Sam Thụ: tôi sợ cô sẽ bị tổn thương thôi! Haizz, cô suốt ngày không ra khỏi cửa, không thể thấy trên đời này đàn ông chất lượng cao còn rất nhiều nha!!
Sam Thụ: đúng rồi, tiểu Mạch, công tác chuẩn bị cho tác phẩm của cô đã ổn cả rồi, mau gửi bản thảo cho tôi đi.
Diệp Hân Mạch nhìn lướt qua, khóe miệng thoáng hiện một nét cười, lại quay đầu nhìn người đang tập trung tinh thần trước màn hình máy tính. Này nha, danh tiếng của anh cũng tốt quá đấy!!
Sinh Hoạt 0322: bản thảo đã gửi đên hòm thư của anh, mau kiểm tra đi.
Sam Thụ: Aha được! Tiểu Mạch, tôi lại bắt được cô rồi!!
Sinh Hoạt 0322: tôi thừa biết bây giờ anh đang online.
Sam Thụ: thật sao,sao hôm nay cô biết thời gian mà online? Cô lúc nào cũng hành tung bí ẩn, bắt được khó lắm đó!!
Sinh Hoạt 0322: uh, vừa mới hoàn thành một ít. Anh kiểm tra đi!
Sam Thụ: được, lát nữa tôi sẽ đọc. Mà đúng rồi, tiểu Mạch, không phải cô và tên họ Lục kia…..?
Sinh Hoạt 0322: tôi không sao.
Sam Thụ: chỉ là, cậu ta thực sự không hợp với cô!!
Sinh Hoạt 0322: không phải như anh nghĩ đâu. Không có việc gì thì tôi out trước đây.
Sam Thụ: ……
Sam Thụ: a, đúng rồi, gần đây độc giả nghe nói cô là nữ, cho nên liền bất mãn, cô cũng không nên để bụng nha.
Diệp Hân Mạch kinh hoàng một chút, ngón tay chỉ dừng trên bàn phím một lúc lâu, mãi mới gõ ra một hàng chữ.
Sinh Hoạt 0322: tôi không phải vi bọn họ mà viết văn.
Sam Thụ: tiểu Mạch, đừng quá bi quan. Nói gì thì nói, cô vẫn tuyệt nhất!!
Sinh Hoạt 0322: cám ơn, tôi out đây.
Sam Thụ: chào nha.
Logout xong, Diệp Hân Mạch nhìn màn hình ngây người một hồi,trong đầu có một chút dao động. Vì sao là nữ nhân lại không được? Vì cái gì? Ngẩn người xong, Diệp Hân Mạch lắc đầu cười khổ, cười chính bản thân mình. Thế thì sao nào? Liên quan gì đến cô? Mà không liên quan thì sao?
Trong lúc suy nghĩ, con chuột vô thức lướt qua màn hình. Dẹp mấy thứ trong đầu sang một bên, cô hưng phấn bừng bừng mở một file dữ liệu của ai đó.
Ầy, cái này là về đãi ngộ VIP đây mà, xem ra cũng rất chăm chỉ làm việc; ah, cái này là tư liệu tác giả, đây là bình luận về quốc gia đại sự, cũng có tài năng nha; ah, còn có cả định hướng thị trường chứng khoán nữa chư, ang học cả đầu tư cổ phiếu cơ à? Uh, đây là phương pháp quản lý thuộc hạ nhân viên, phạm vi đề cập khá là rộng; ây, cái này là học sửa chữa máy tính, có công nhân miễn phí rồi nha —— không đúng, học sửa máy tính mà cũng có tập tin âm thanh sao?
Diệp Hân Mạch chớp chớp mắt, hiếu kỳ muốn xem. Vừa mở ra, khuôn mặt bỗng tối thui. Trên màn hình là hai người một nam một nữ đang quấn lấy nhau, âm thanh mờ ám nhất thời tràn ngập cả gian phòng, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn. Lục Thủy Hàn giật mình quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Hân Mạch run run khóe miệng, nhìn chằm chằm màn hình máy tính không chớp mắt.
Trong đầu hoảng loạn, cô ấy sao lại mở trúng phim cấp 3 thế này?
Anh nhớ rõ ràng mình giấu kín lắm mà…
“Cái này…” Lục Thủy Hàn đang muốn mở miệng giải thích.
Hân Mạch giờ này mới hồi phục như bình thường, ngẩng đầu lên nói: “Cô gái này ngực nhỏ quá à”. Không phải là sao, lớn hơn trứng chim có tí xíu.
“…” Lần này, đến lượt Lục Thủy Hàn đứng hình.”Anh nhớ có vài cô trông được lắm mà.”
“Hả, để em tìm xem”. Cô giật mình hiểu ra, lập tức chuyển con chuột đi tìm file … khác. Quả nhiên, lần này, nữ chính đã được thay đổi.”Cô này ngang hông có sẹo nè.”
“…” Ai đó tiếp tục không nói nên lời.
Lại đổi một file nữa.”Cô này mặt to quá.”
Lại tiếp. “Cô này bắp đùi thô chết đi được.”
…
Tận đến khi Diệp Hân Mạch khai quật hết số phim 18+ trong máy tính của anh kèm theo nhận xét không chừa một cô nào xong xuôi, cô nàng mới bình tĩnh ngẩng đầu nhả nốt câu cuối : “Thẩm mĩ của anh xem ra cũng kém quá nha.”
“…”
————————————————
Tính đi tính lại, tốt nhất là không nên so đo làm gì, cô nàng này chưa từng có bạn trai, làm sao hiểu gì chứ!! Lục Thủy Hàn quyết định không để ý nữa, quay đầu tiếp tục tập trung tinh thần đi thăng cấp. Chỉ có điều, sau khi nghe đống âm thanh nhạy cảm kia, ý thức trong đầu anh cơ bản đã lơ đãng tạo cơ hội cho không ít hình ảnh tươi mát tràn vào.
Tốn không ít thời gian, anh mới miễn cưỡng đem mấy hình ảnh loạn thất bát nháo trong đầu dẹp qua một bên, tiếp tục hành trình thăng cấp cao cả còn dang dở. Nhẫn nhịn đến tận tối, ai đó âm mưu hoá thành sói xám định ăn thịt cô chủ nhà luôn, ai ngờ bị một câu nói: “Anh quả nhiên rất nhỏ” của cô đả kích đến nội thương, tức muốn hộc máu, đành quay lưng đi ngủ trong uất ức.
Ngày hôm sau, Lục Thuỷ Hàn vội vàng lấy lại máy tính của mình, nén đau thương mà xoá hết mấy đoạn phim cấp ba kia đi. Một bên xoá bỏ một bên tự an ủi mình, không sao, không sao, dù sao trên mạng còn rất nhiều, rất nhiều… Chỉ là, down hết đống này cũng tốn không ít thời gian đâu nha!! Lục Thủy Hàn tự nhủ mà trong lòng âm thầm rơi lệ. Xóa xong, nhìn thấy Diệp Hân Mạch vẫn bình tĩnh ngồi trước máy tính ngây ngốc xem người ta trò chuyện trên kênh [thế giới] liền gọi
“Hân Mạch!”
“Gì thế?”
“Em sắp chuyển sang mảng tiểu thuyết tình cảm phải không?”
“Uh.”
“Vậy tiểu thuyết mới của em thực sự không tham gia cuộc thi sáng tác đó sao?”
Diệp Hân Mạch rốt cục thu hồi tâm trí, quay đầu nhìn anh. Lục Thuỷ Hàn lại tỏ vẻ rất hờ hững, chăm chú nhìn máy tính,không nhìn cô lấy nửa cái.
“Anh hi vọng em sẽ tham gia sao?”
“Về công, tất nhiên là anh hi vọng. Còn về tư, anh tôn trọng quyết định của em”. Rốt cục anh cũng ngẩng đầu, cách không xa nhìn thẳng vào mắt cô không hề né tránh.
“Nếu như anh muốn thì em sẽ tham gia”. Khuôn mặt trắng trẻo khẽ quay đi, né tránh ánh mắt của anh, sau đó cô xoay người, lại đối mặt với máy tính.
“Vì sao?”
“Đó là … là để cám ơn anh đã chăm sóc em suốt thời gian qua”. Giọng nói có kèm theo sự xấu hổ, đương nhiên, còn một lý do cô không thể cho anh biết rằng cô thật lòng không muốn anh phải khó xử!
“Anh không cần.” Lục Thủy Hàn giận dỗi, ra sức gõ bàn phím. “Em làm như anh là ăn mày không bằng.”
“Anh lại khó chịu.”
Lục Thủy Hàn nghẹn họng, không nói nên lời, chỉ đỏ mặt hỏi ngược lại: “Này, không phải em đã nói anh không được ép em làm việc mà em không muốn còn gì?”
“Việc em không muốn làm thì không ai ép buộc được em hết.”
“Vậy là…”
“Ngày mai anh giúp em mang hợp đồng đến, những chuyện khác em không nhúng tay vào đâu”. Diệp Hân Mạch quyết định dứt khoát.
Lục Thủy Hàn nhìn ngó một chút, thấy cô nàng đã thôi đào đất, lôi lam miêu ra dắt theo đi tản bộ.
“Hân Mạch, em so với anh còn bá đạo hơn nhiều!!” Lục Thủy Hàn bĩu môi, không thể không thừa nhận, trong lòng anh rất không thư thái, nhưng là do anh sợ cô vì miễn cưỡng đáp ứng tham gia thi thố mà phạm vào giao ước giữa hai người. “Thật sự không sao hả?”
“Anh nói gì?” Diệp Hân Mạch một bên xem tin tức mua bán trên kênh [thế giới], một bên đáp vu vơ.
“Tham gia cuộc thi đó, có ảnh hưởng gì đến em sao?”
“Hoàn toàn không có.”
“Vậy vì sao lúc trước em không chịu đồng ý tham gia? Còn đem hợp đồng quăng trả lại nữa chứ?”. Lục Thủy Hàn nhất định muốn làm rõ vấn đề,bằng không anh cảm thấy mình ngủ cũng sẽ không an ổn.
“Bởi vì không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nên mới lười không thèm tham gia”. Nhưng nếu như có lợi cho anh, cô sẽ không để ý nhiều mà ký tên ngay.
Lục Thủy Hàn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cái gì mà “Bởi vì không có bất kỳ ảnh hưởng gì” chứ? Hay là…”Ý em là, cho dù em có được giải thưởng hay không thì tiền thưởng và danh tiếng cũng sẽ không thuộc về em sao?”. Không thể nào?
“Lần này anh thông minh hơn rồi đó”. Diệp Hân Mạch khẽ quay đầu, khoé miệng thoáng hiện nét cười.
“Thế… tiền chạy đi đâu?”. Lục Thủy Hàn ngạc nhiên.
Diệp Hân Mạch thu lại nét cười, khôi phục lại khuôn mặt không cảm xúc. Trong phòng đột nhiên trầm mặc. Phải rất lâu sau mới có tiếng trả lời.”Chuyện này không đến phiên anh quản.”
Lục Thủy Hàn choáng váng, ý cô phải chăng là anh không có tư cách quản việc của cô? Trong đôi mắt chợt hiện lên tia kích động, nhưng anh vội vàng hạ tầm mắt, sợ cô đột nhiên phát hiện ra. Trong lòng đau nhói, nhưng lại không thể để bụng. Cảm giác lúc này so với khi anh nghe người ta nói rằng cô có tư tình với Sam Thụ còn mãnh liệt hơn.
Khi nghe nói cô có tư tình với Sam Thụ, bản thân anh chỉ nhất thời xúc động, kỳ thật là vì anh ta đã từng gặp cô, mà anh thì chẳng hay biết gì hết, đó chẳng qua chỉ là một cái cớ. Nói anh ghen ư? Ah, anh không có tư cách kia. Hơn nữa anh căn bản cũng đã xác định,Hân Mạch chính là Mật Đại, quan hệ giữa Mật Đại và Sam Thụ thì có thể như thế nào? Thông minh như anh, hiểu lầm là điều không thể.
Giờ phút ấy, anh chỉ có thể làm theo bản năng mà thôi. Bất kể là tốt hay không tốt, trong lòng anh đã có hình bóng người con gái này. Ba chữ “anh thích em” anh chưa đủ can đảm nói ra miệng,nên chỉ có thể đeo cái mặt nạ tươi cười, che dấu sự bất an trong lòng.”Hân Mạch!! Hai chúng ta sao không thử tìm hiểu nhau như những cặp nam nữ bình thường nhỉ. Biết đâu lại có kết quả?
Chỉ cần cô không chán ghét anh thì xem như anh vẫn còn cơ hội. Không phải sao?
Diệp Hân Mạch trợn tròn mắt, quyết định coi như điếc. Trên màn hình, cô gái nhỏ tóc xanh đang đứng ở cổng Đại Thành không ngừng nhảy tới nhảy lui…
Thấy cô không tiếp lời, anh đột nhiên cũng mất hứng lảm nhảm, ánh mắt si ngốc nhìn màn hình. Một lúc sau, chuông cửa vang lên— đúng, là chuông cửa đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]