Chương 117 Trong đại sảnh, không khí có chút quỷ dị, nhiều người vây quanh mờ mịt dựng tai nghe ngóng. Đáng tiếc, kẻ bị coi là tra nam (Mặc Linh Nguyệt) từ đầu đến cuối chẳng nói lời nào, chỉ thản nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của "gian phu" (Cố Diệp Phong),phảng phất như không hề quan tâm đến mọi chuyện. Mọi người không khỏi âm thầm líu lưỡi, hắn thật sự quá vô tâm. Chồng trước vừa mới chết mà đã cùng người khác mập mờ không rõ, bị chỉ trích mà mặt vẫn thản nhiên, đúng là không phải người thường. Quả nhiên, càng đẹp thì tâm càng tàn nhẫn. Phượng Tiêu cũng có cảm giác như vậy, nhưng đối phương thật sự quá đẹp, dù tâm tàn nhẫn nàng vẫn có thể tha thứ, biết đâu đối phương có nỗi khổ riêng? Đáng tiếc là mỹ nhân lại có đạo lữ mới, nghĩ đến đó Phượng Tiêu cảm thấy thật đau lòng. Nàng nâng chén trà, coi như rượu, uống một hơi cạn, phảng phất muốn mượn men say giải tỏa nỗi buồn. Sau khi uống, Phượng Tiêu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, chủ yếu là vì đã nghĩ thông suốt. Dù sao mỹ nhân không thuộc về nàng cũng không phải chuyện mới mẻ, được ngắm nhìn thêm vài lần cũng đã là tốt lắm rồi. Phượng Tiêu nhìn cũng chỉ là lén lút, không dám nhìn thẳng, ánh mắt cũng không mang chút đáng khinh nào, chỉ đơn thuần là thưởng thức, không khiến ai cảm thấy khó chịu hay bị xúc phạm. Vì thế, dù Cố Diệp Phong có khó chịu đi chăng nữa cũng không nói gì thêm. Bàn ăn đạt đến một trạng thái hài hòa kỳ lạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dai-lao-man-cap-xuyen-thanh-thanh-phu/4705683/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.