Chương 70, ta mới không ôm Cố Diệp Phong tùy tiện chọn một hướng đi, chưa đầy vài phút đã lại gặp thêm một lối rẽ khác. Hắn nhìn xung quanh, thấy nơi này không khác gì bảy tám lối vào lúc nãy. Chẳng lẽ đây là... mê cung? Cố Diệp Phong không tin, lại tùy tiện chọn một hướng khác mà đi tiếp, kết quả vẫn gặp vô số lựa chọn như trước. Cố Diệp Phong: "......" ...... Mặc Linh Nguyệt vừa chạm đất đã ổn định thân hình. Hắn rơi xuống một nơi hoàn toàn khác với Cố Diệp Phong, là một thông đạo sạch sẽ. Vốn dĩ lối đi nhỏ này có chút tăm tối, nhưng khi hắn vừa chạm đất, hai bên đèn liền lập tức sáng rực, chiếu sáng toàn bộ lối đi. Hắn nhìn hai hướng của thông đạo, trông không khác nhau mấy, nên tùy ý chọn một hướng mà đi. Đi chưa bao lâu, trước mắt hiện ra một không gian rộng lớn, phía xa có một kiến trúc khổng lồ. Tòa kiến trúc này được bao phủ bởi ánh sáng, tạo nên vẻ mông lung và huyền bí, giống như một cung điện tinh xảo. Mặc Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc trước mặt, cung điện này trông vô cùng lộng lẫy, còn xa hoa hơn cả những lâu đài ở Ma Trung Vực. Ở giữa cung điện là một cánh cửa đồng lớn, hai bên cột của đại môn được chạm khắc những hoa văn kỳ lạ, cột còn quấn quanh bởi ma khí đen thẫm, tạo cảm giác nguy hiểm và u ám. Thực ra hắn đã không ít lần đến Ma Trung Vực, thậm chí từng dừng chân tại đây không ngắn ngày. Nhưng đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dai-lao-man-cap-xuyen-thanh-thanh-phu/4705636/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.