Chap 57.1 
“Vậy là cậu muốn ở lại đây lâu hơn…” – ông Bàng ngồi săm soi từng món đồ mà mình và Thùy Vân tỉ mẩn chọn 2 tháng nay nói. 
“Đúng thế!” – Lý Cảnh trả lời – “Giờ chưa phải lúc để chúng tôi về.” 
“Vậy là ông già này phải về một mình rồi.” 
“Cảm ơn ông, ông Kim!” – Lý Cảnh mỉm cười nói. 
Ông Bàng ngẩn mặt lên đưa mắt nhìn anh, ánh mắt hoàn toàn thản nhiên nói – “Chà chà chà… cậu nhiều chuyện thật!” 
“Chuyện này chỉ có tôi biết” – anh nhìn ông bình thản nói –“Quả thật là ông không hề nói dối chúng tôi, ông là người buôn đồ cổ thật”. Lý Cảnh chưa bao giờ ngờ thân phận của ông già này lớn như thế, nếu không phải Thùy Vân nói ông là người Hàn Quốc thì anh cũng không nghi ngờ mà chuyển hướng điều tra. 
Ông Bàng mỉm cười rồi cúi xuống nhìn cái ống sáo mới mua săm soi tiếp – “Cậu có nói cũng chả sao, chỉ là tôi già rồi. Muốn an hưởng bình an cùng xấp nhỏ, nếu không họ cũng chả giúp tôi khóa hồ sơ lại.” 
“Tôi hiểu” – Lý Cảnh đứng lên nói – “Tôi đi trước đây. Ông cứ nghỉ ngơi” 
“Ừ…” – ông đáp – “… mà coi bộ cậu nắm được con bé đó rồi nhỉ?” 
Anh mỉm cười nói – “Không, do cô ấy tự buộc mình vào tôi. Không phải ông nói là có những thứ không nên cứ nắm giữ quá chặt mà nên buông tay sao?” 
“Ha ha ha… giờ tôi thấy cậu cũng có chút bản lĩnh để theo đuổi con bé đó đó.” 
“Quá khen.” 
… 
Thời gian gần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dai-ca-giang-ho-la-dan-thich-bi-nguoc/1510852/chuong-57-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.