Chương trước
Chương sau
Chap 57.1
“Vậy là cậu muốn ở lại đây lâu hơn…” – ông Bàng ngồi săm soi từng món đồ mà mình và Thùy Vân tỉ mẩn chọn 2 tháng nay nói.
“Đúng thế!” – Lý Cảnh trả lời – “Giờ chưa phải lúc để chúng tôi về.”
“Vậy là ông già này phải về một mình rồi.”
“Cảm ơn ông, ông Kim!” – Lý Cảnh mỉm cười nói.
Ông Bàng ngẩn mặt lên đưa mắt nhìn anh, ánh mắt hoàn toàn thản nhiên nói – “Chà chà chà… cậu nhiều chuyện thật!”
“Chuyện này chỉ có tôi biết” – anh nhìn ông bình thản nói –“Quả thật là ông không hề nói dối chúng tôi, ông là người buôn đồ cổ thật”. Lý Cảnh chưa bao giờ ngờ thân phận của ông già này lớn như thế, nếu không phải Thùy Vân nói ông là người Hàn Quốc thì anh cũng không nghi ngờ mà chuyển hướng điều tra.
Ông Bàng mỉm cười rồi cúi xuống nhìn cái ống sáo mới mua săm soi tiếp – “Cậu có nói cũng chả sao, chỉ là tôi già rồi. Muốn an hưởng bình an cùng xấp nhỏ, nếu không họ cũng chả giúp tôi khóa hồ sơ lại.”
“Tôi hiểu” – Lý Cảnh đứng lên nói – “Tôi đi trước đây. Ông cứ nghỉ ngơi”
“Ừ…” – ông đáp – “… mà coi bộ cậu nắm được con bé đó rồi nhỉ?”
Anh mỉm cười nói – “Không, do cô ấy tự buộc mình vào tôi. Không phải ông nói là có những thứ không nên cứ nắm giữ quá chặt mà nên buông tay sao?”
“Ha ha ha… giờ tôi thấy cậu cũng có chút bản lĩnh để theo đuổi con bé đó đó.”
“Quá khen.”

Thời gian gần đây, Lý Thanh cùng đàn em của mình bắt đầu liên kết một số phần tử trong Lai Hoa bang cùng người ở Thiên Lai ra mặt chống đối người của Trần Hùng như kế hoạch của con yêu nữ và Lý Cảnh. Hai đứa này thực sự quá quái gở, miệng nói hợp tác mà chả đứa nào tin đứa nào cả, khi bàn kế hoạch thì cả hai đứa đều nói anh giữ bí mật với đối phương trong khi kế hoạch của cả hai giống hệt nhau. Mà kế hoạch này có 1 thứ anh thực không muốn làm…
“Cha nghe nói con đang theo đuổi 1 con bé đúng không?”
“Ừ, không có gì đâu.” – Lý Thanh quay lại nhìn cha anh, ông già đi nhiều rồi.
Lý Nam Thành nói – “Nếu con yêu người ta thực lòng thì phải trân trọng. Đừng như ta ngày xưa…”. Nếu ngày xưa ông không do dự giữa sự nghiệp và gia đình thì đã không làm Thương Lan mẹ của Lý Thanh bỏ đi để bà ấy phải cực khổ nuôi con một mình, càng không làm mọi thứ ra cơ sự như ngày hôm nay… Bà ấy là thứ mà ông nuối tiếc nhất…
“Con biết.” – anh đáp. Người mà không được trân trọng không phải là Thùy Hân mà là anh. Chả biết cô ta làm cái quái gì mà gần đây thậm chí giao con cho anh luôn cứ đi suốt không nói thứ gì, giờ anh đang có cảm tưởng mình là người giữ trẻ.
“Thôi được rồi, cha không làm phiền con” – Lý Nam Thành nói rồi lặng lẽ quay người đi. Thực sự mọi người gọi ông là 1 kẻ uy phong, là người từng lãnh đạo 1 tổ chức tội phạm lớn nhưng có ai biết ông là 1 người cha thất bại… Ông chưa bao giờ nói được nhiều hơn 5 câu cùng 2 thằng con trai của mình… Một đứa thì luôn làm ông dấy lên mặc cảm tội lỗi, còn đứa còn lại thì lại làm ông cảm thấy e dè.
Nhìn thấy bóng lưng cô độc của cha mình, Lý Thanh ngập ngừng.
“Cha, con có chuyện muốn nói…”
Xin lỗi Lý Cảnh…
Sau khi nghe hết toàn bộ kế hoạch của Lý Cảnh, Lý Nam Thành không khỏi kinh ngạc. Thằng nhóc này quả là quá đáng sợ và tuyệt tình mà. Ngay cả cha mình mà nó cũng dám ra tay nhưng thứ mà ông kinh ngạc nhất là nó dám bỏ tất cả vì một người con gái sao? Ông chưa bao giờ nghĩ thằng con mình là 1 người như thế này…
“Có thật là nó định làm thế?” – ông hỏi.
Lý Thanh gật đầu.
“Con tin Lý Cảnh?”
Lý Thanh đáp không do dự – “ Con tin tưởng em trai mình.”
Lý Nam Thành lắc đầu cười. Đây không phải là câu trả lời thích đáng nhất hay sao ? Không cần quá nhiều lý do để giúp 1 kẻ từng giết mình. Chỉ cần tin tưởng là đủ…
" Thôi được, chuyện này ta biết sắp xếp. "
" Ừ. "
" Mà… " - ông ngập ngừng – " Tại sao năm đó khi ta đón con về, con không hề oán trách ta nửa lời ? ". Đây là một trong những thứ khiến ông cảm thấy mặc cảm cùng đứa con này nhất, nếu khi ấy nó chửi ông hại chết mẹ nó hay bỏ hai mẹ con nó thì có lẽ ông không bao giờ khó xử như hôm nay.
Lý Thanh bật cười – " Từ nhỏ con đã muốn có cha, con luôn tự hỏi tại sao người khác có cha mà mình mình lại không. Nếu đột nhiên cha xuất hiện thì con còn đòi hỏi gì hơn ? Bên cạnh đó còn có thêm 1 người em trai. Thật sự con không phải người có suy nghĩ quá phức tạp như mấy cái đứa trong phim đâu mà hận thù tào lao. "
" Đúng là con người nên đơn thuần thì nhẹ đầu nhỉ ? "Lý Nam Thành đáp. Lòng ông nhớ về người con út của mình.

" Cậu không sao chứ ? " - Ken nhìn Thùy Hân lo lắng hỏi. Mấy ngày hôm nay cô cứ cùng anh đi xem mấy địa điểm mở tiệm cafe không hề nghỉ mà chưa tìm được điểm ưng ý. Anh nói cô cứ chọn một nơi nào đó ở mặt tiền ngay khu trung tâm mà cô nhất quyết không chịu, nói là không thể phí tiền không tính toán như thế và phân tích 1 đống số liệu.
Thùy Hân mỉm cười đáp – " Không sao, gãy gót thôi ". Giờ Thanh Phương là đối tác của cô nên cô phải làm ăn cẩn thận hơn, không tùy tiện làm anh ta mất tiền được mà người này đúng là 1 đối tác có trách nhiệm mà, khi nào xem địa điểm hay có chuyện gì mà cô báo thì anh có mặt ngay. Người làm ở showbiz chuyên nghiệp có khác.
Ken nhìn Thùy Hân vất vả như thế thật đau lòng nhưng không thể cứ nói " Em cứ làm đi. Mọi thứ để anh lo ". Cua gái như thế lộ liễu quá có khi làm cô sợ không cho anh hợp tác làm ăn luôn.
" Cậu ngồi đợi tôi ở đây 1 chút. " - anh nói.
" Ừ " - cô đáp.
Ken đi ngay đến 1 shop giày dép gần đây chọn cho Thùy Hân 1 đôi dép bệt, cô gái này luôn kiểu cách như xưa. Cứ gặp người ngoài là phải tươm tất, thời trang mà làm khổ mình mà anh có khác gì đâu, cứ gặp cô là phải chuẩn bị từ A đến Z tạo ấn tượng tốt.
" Bíp… Bíp… Bíp… "
Ken nhìn điện thoại thấy số người quản lý thì tắt nguồn không do dự. Ông già này luôn lải nhải phiền toái nói anh phải coi trọng hình tượng, giao tiếp cẩn thận… nhưng ông ta có biết Thùy Hân này mười năm trước vì mặc cảm nhút nhát mà anh từ bỏ, hôm nay nhất định không thể phạm sai lầm cũ.
Thùy Hân thấy Thanh Phương galant như thế, chạy đi mua 1 đôi dép bệt cho mình để đi đứng tiện hơn thì chợt nhớ đến Lý Thanh. Hai người đúng là một trời một vực… Mà chả biết bé Hiên bị cô bỏ bê mấy tuần nay có giận mẹ nó không ? Vì tương lai của hai mẹ con đành phải gửi nó cho Lý Thanh cùng đàn em của hắn thêm một hai tuần nữa, hy vọng đám người đó không dạy bậy dạy bạ cho con cô.

Lý Cảnh liếc nhìn Thùy Vân đang dựa đầu vào vai anh ngủ ngon lành thì mỉm cười. Anh nhớ lúc đầu mới gặp, ép buộc đủ kiểu cô cũng nhất quyết không chợp mắt vì sợ anh làm bậy thế mà bây giờ cứ an tâm gặp anh là ngủ, có khi ngủ còn nhiều hơn bình thường nữa.
Giờ không còn ông Bàng, không ở nhà Tok Chang, hai người có thể có không gian riêng tư cho nhau, anh đã cố gắng kiềm chế hết mức bản thân. Thùy Vân là 1 cô gái thận trọng không như mấy cô gái khác nên anh không được quá hấp tấp.
" Sau này sau khi chúng ta lấy nhau nhất định anh sẽ chăm lo cho em, cho con chúng ta… Nhất định anh sẽ trở thành 1 người chồng tốt, một người cha tốt " - Lý Cảnh dịu dàng nói, đưa mắt nhìn ra cửa sổ xe lửa.
Bất giác anh nhớ đến cha mình, ông ta dù chưa bao giờ đối xử tệ bạc với anh nhưng tình cảm cha con anh chưa bao giờ nhận thấy. Từ nhỏ, ông đã xa cách anh, chưa một lần chủ động tới thăm anh mà phải có người ép buộc hay có thứ gì thúc đẩy mới làm. Khi anh cố gắng hết sức để được ông thừa nhận cũng không được khen lấy một lời mà thái độ luôn có chút lạnh lùng. Nhớ lại khi Lý Thanh mới được đón về, anh thấy thái độ quan tâm của ông cùng người con kia thì không khỏi ganh tỵ, không ngừng bắt nạt hắn mà có lần còn nhốt hắn vào nhà kho bỏ đói mấy ngày trời những tưởng khi ông phát hiện thì sẽ la mắng, trách phạt nhưng không, ông chỉ im lặng rồi tránh né anh nhiều hơn. Muốn bị la mắng đúng là quá khó mà.
Ngay cả khi anh bày mưu hại Lý Thanh cho người xử trí hắn thì người cha này cũng lặng lẽ cho người cứu hắn và chẳng nói gì cùng anh. Đến khi hắn mở miệng nhờ ông ta cứu thì ông mới chủ động liên lạc cùng đứa con chính thức này… Nếu ông ta không yêu mẹ anh thì đâu cần lấy bà ta để rồi lạnh lùng như thế chứ ? Chính vì thế, trước nay dù phong lưu đến đâu anh cũng tuyệt đối không bao giờ bắt cá hai tay, thà lạnh lùng phủi bỏ ngay từ đầu chứ không day dưa thiếu dứt khoát.
Mọi thứ chỉ thay đổi khi anh gặp Thùy Vân… Không cần biết tương lai như thế nào nhưng chỉ cần có cô bên cạnh thì nhất định mọi thứ sẽ ổn thôi.
" Ư… " - Thùy Vân mở mắt nói – " Chúng ta tới chưa ? "
" Chưa, em ngủ tiếp đi. "
" Thôi, anh cho em mượn vai rồi, giờ em cho anh mượn lại. Anh ngủ chút đi. "
Lý Cảnh mỉm cười dịu dàng nói – " Không cần đâu, anh còn đang suy nghĩ chút chuyện. "
" Chuyện Việt Nam cứ để đám ở đó lo, anh lo nhiều quá ích gì chứ ? Giờ chúng ta thành quần chúng rồi. "
" Không, anh đang nghĩ mai mốt nhất định sẽ la mắng con chúng ta thật nhiều."
Thùy Vân đang ngáy ngủ nghe câu này tỉnh luôn, cô mở mắt nhìn chằm chằm Lý Cảnh. Tên này đúng là có máu điên mà. Nói chuyện quá quái đản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.