Liễu Hạ Niên đã sớm có đáp án. Quá khứ là quá khứ, không có giả thiết, hiện tại mới là sự thật.
Liễu Hạ Niên chỉ cười, nói: "Không gặp được em, tôi có thể được yên tĩnh một chút."
Không sôi nổi, không giống hiện tại thích cười như bây giờ. Không thể nói là cuộc sống có tốt hay không, chỉ khẳng định nó sẽ không kɧօáϊ hoạt như lúc này thôi.
Trần Mặc Nhiễm thấy câu trả lời ấy không phải nùng tình mật ý, nên có chút bất mãn, để lộ rõ điều đó trêи khuôn mặt.
"Hôm nay chúng ta đi mua một ít đồ dùng du lịch đi, đỡ phải đến lúc đó rồi lại luống cuống chân tay. Sau đó đưa Diện Bao đến nhà Vị Ương." Liễu Hạ Niên dặn dò mọi chuyện.
Trần Mặc Nhiễm nhướng mắt, kéo dài giọng: "Biết rồi."
"Ngoan." Liễu Hạ Niên vỗ vỗ hai má nàng.
Người ta nói chó không nên ôm nhiều, ôm lâu nó sẽ trở nên ngốc. Nhưng Trần Mặc Nhiễm lại thích ôm Diện Bao đi khắp nơi, cho nên Diện Bao có vẻ càng ngày càng ngốc.
Chó nhà khác nuôi hay thích cắn giày dép, ngậm cái này cái kia. Diện Bao ăn no rồi lại chẳng thèm động, nhưng thỉnh thoảng đưa nó ra ngoài tản bộ, đôi chân nhỏ của nó lại tung lên, chạy đi nhanh như chớp.
Không biết cơ thể vừa phì vừa ngắn kia sao lại có thể chạy nhanh đến vậy.
Có lẽ đây là "tĩnh nhược xử nữ, động nhược thoát thỏ" (*) trong truyền thuyết a.
Diện Bao càng lúc càng nặng, ôm nó đã bắt đầu cảm thấy nặng trĩu. Trần Mặc Nhiễm hỏi Liễu Hạ Niên có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-cup-a-gap-cup-c/1361091/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.