Chương trước
Chương sau
Liễu Hạ Niên đã sớm có đáp án. Quá khứ là quá khứ, không có giả thiết, hiện tại mới là sự thật.
Liễu Hạ Niên chỉ cười, nói: "Không gặp được em, tôi có thể được yên tĩnh một chút."
Không sôi nổi, không giống hiện tại thích cười như bây giờ. Không thể nói là cuộc sống có tốt hay không, chỉ khẳng định nó sẽ không kɧօáϊ hoạt như lúc này thôi.
Trần Mặc Nhiễm thấy câu trả lời ấy không phải nùng tình mật ý, nên có chút bất mãn, để lộ rõ điều đó trêи khuôn mặt.
"Hôm nay chúng ta đi mua một ít đồ dùng du lịch đi, đỡ phải đến lúc đó rồi lại luống cuống chân tay. Sau đó đưa Diện Bao đến nhà Vị Ương." Liễu Hạ Niên dặn dò mọi chuyện.
Trần Mặc Nhiễm nhướng mắt, kéo dài giọng: "Biết rồi."
"Ngoan." Liễu Hạ Niên vỗ vỗ hai má nàng.
Người ta nói chó không nên ôm nhiều, ôm lâu nó sẽ trở nên ngốc. Nhưng Trần Mặc Nhiễm lại thích ôm Diện Bao đi khắp nơi, cho nên Diện Bao có vẻ càng ngày càng ngốc.
Chó nhà khác nuôi hay thích cắn giày dép, ngậm cái này cái kia. Diện Bao ăn no rồi lại chẳng thèm động, nhưng thỉnh thoảng đưa nó ra ngoài tản bộ, đôi chân nhỏ của nó lại tung lên, chạy đi nhanh như chớp.
Không biết cơ thể vừa phì vừa ngắn kia sao lại có thể chạy nhanh đến vậy.
Có lẽ đây là "tĩnh nhược xử nữ, động nhược thoát thỏ" (*) trong truyền thuyết a.
Diện Bao càng lúc càng nặng, ôm nó đã bắt đầu cảm thấy nặng trĩu. Trần Mặc Nhiễm hỏi Liễu Hạ Niên có nên mua cho nó một sợi xích hay không.
Liễu Hạ Niên tự hỏi trong chốc lát, rồi đi chợ thuận tiện mua một sợi. Trở lại chỗ đậu xe, từ cửa sổ nhìn vào, Diện Bao ở bên trong lười biếng nằm trêи ghế sau. Nếu không phải thỉnh thoảng nó duỗi tứ chi ra, chắc sẽ chẳng ai tin Diện Bao là chó thật.
Liễu Hạ Niên đeo dây cho Diện Bao. Nó hình như không có cảm giác, bị bắt đeo vòng cổ cũng không kêu rêи một tiếng, chỉ cúi đầu tiếp tục ngủ.
Trêи vòng cổ có một cái chuông nhỏ, chỉ cần Diện Bao di chuyển một chút nó sẽ vang lên, khi Diện Bao lắc đầu âm thanh phát ra càng thanh thúy. Trần Mặc Nhiễm có vẻ đùa quá thành nghiện, hay chạm vào lỗ tai Diện Bao một chút để nó lắc lắc đầu.
Diện Bao sau vài lần bị chọc ghẹo, từ trong lòng Trần Mặc Nhiễm nhảy xuống, bò đến đùi Liễu Hạ Niên. Liễu Hạ Niên đang lái xe, bị hành động của nó dọa sợ.
"Nó có vẻ thích chị nhiều hơn." Trần Mặc Nhiễm cảm thán.
Đó là bởi vì em rất hay chọc ghẹo nó. Liễu Hạ Niên thầm nghĩ.
Đường đến nhà Mộc Vị Ương đối với Liễu Hạ Niên mà nói là quen việc dễ làm, nàng rất nhanh đã quẹo vào khu chung cư.
Trần Mặc Nhiễm lôi Diện Bao từ trêи xe xuống. Bốn chân Diện Bao vừa tiếp xúc với mặt đất đã bắt đầu chạy về phía trước, khiến Trần Mặc Nhiễm trở tay không kịp, để Diện Bao chạy thoát.
Chỉ thấy cơ thể phì phì của Diện Bao trình diễn một màn phi cẩu phác hỏa (**),bổ nhào về phía y phục như lửa của Mộc Vị Ương.
Mộc Vị Ương trong tay đang ôm một đống bao lớn, đi từ siêu thị về nhà. Thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một con cún lông trắng, còn có cả Liễu Hạ Niên đang cố gắng bắt lấy nó và cô vợ tiểu bạch đủng đỉnh theo sau.
Diện Bao so với cô vợ của Liễu Hạ Niên còn có điểm tiểu bạch hơn. Bây giờ nó cứ say mê vừa quấn quanh chân Mộc Vị Ương vừa vẫy đuôi. Mộc Vị Ương cứ thế bước về trước, không quan tâm đến việc có thể giẫm trúng nó hay không.
"Tôi giúp em một tay." Liễu Hạ Niên vươn tay cầm đống bao trêи tay Mộc Vị Ương.
Mộc Vị Ương giao chúng cho nàng, ôm chúng suốt đường về nhà quả thực mệt chết đi được.
"Bên trong là gì?" Trần Mặc Nhiễm hiếu kỳ hỏi Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên đáp: "Hình như là mấy món đồ chơi cho trẻ em."
Trần Mặc Nhiễm trừng mắt thật lớn, nói: "Vấn đề ở đây là bào thai vừa mới được ba tháng mà thôi." Nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'mà thôi'.
Còn quá sớm không phải sao, mới lúc này đã muốn mua sắm đầy đủ hết mọi thứ sao?
Mộc Vị Ương chỉnh lại y phục của mình, giống như có vài phần xấu hổ, nói: "Thấy thích thì mua, không ngờ đã mua nhiều thứ như vậy."
Bản tính cuồng mua sắm của Mộc Vị Ương lại phát tác, mà lại vì mua những thứ đồ chơi cho con nít này. Thấy một món đã nhịn không được muốn cầm lên xem, sau một hồi thưởng thức nó lại nghĩ nếu như con mình ở đây, không biết nó có thích, có cầm lên chơi không? Đến khi lấy lại nhận thức, phát hiện bản thân đã mua rất nhiều đồ.
Dọc đường về phải cầm nhiều đồ khiến hai tay mỏi nhừ. Mộc Vị Ương vẫy vẫy đôi tay, lấy chìa khóa mở cửa.
Diện Bao ở bên cạnh lẻn vào, xem chỗ này như nhà của mình, tìm được ghế dựa, nó nhảy thẳng lên nằm ngủ.
Trần Mặc Nhiễm nhìn lướt qua trong phòng một lần, hỏi: "Eva đâu?"
"Bây giờ em ấy đang ở nhà trẻ, đợi lát nữa tôi đi đón em ấy về." Mộc Vị Ương ôm lấy mớ túi Liễu Hạ Niên đưa, mở chúng ra, lấy mọi thứ ở bên trong ra ngoài.
Con vịt, con chó, xe lửa…Sau khi các món đồ chơi được xếp gọn gàng xong, Mộc Vị Ương chỉnh lại một số thứ, nói: "Tôi thực sự muốn cho đứa bé những thứ tốt nhất trêи đời này."
Liễu Hạ Niên đứng ở một bên nhìn, lý giải tâm trạng của nàng.
"Sao Eva lại đến nhà trẻ?" Trần Mặc Nhiễm không hiểu được.
"Bây giờ Eva muốn ở chung với trẻ con nhiều hơn, em ấy phải học cách chăm sóc em bé." Mộc Vị Ương đáp, "Được rồi, khi nào hai người đi Nam Kinh?"
"Ngày mai, ngày mốt là ngày nghỉ, giao thông chắc chắn ách tắc, nên chúng tôi đi sớm một ngày."
"Chúc hai người thuận buồm xuôi gió."
Mộc Vị Ương lái xe của Liễu Hạ Niên đến nhà trẻ, xe của nàng đã đem bán. Tuy không được bao nhiêu tiền, nhưng có thể giảm được cái gì hay cái đó.
Tới nhà trẻ, lúc này vừa vặn thời điểm nhà trẻ tan học, các bạn nhỏ nắm tay người lớn rời khỏi nhà trẻ.
Đợi thật lâu ở hành lang, nhưng vẫn không thấy Eva ra. Mộc Vị Ương đợi đến mức cuống lên, đang muốn đi tìm thì thấy Eva xuất hiện ở góc quẹo.
Eva ôm trong tay một đứa bé. Cô bé mặc một cái váy xòe, đi giày da màu đỏ, tô son môi, giữa trán còn dùng môi son điểm một cái chấm đỏ, tóc cột thành hai cái đuôi gà, trêи tóc cài một bông hoa màu đỏ, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Eva ôm đứa trẻ, vốn đang chậm chạp bước từng bước, nhưng vừa phát hiện Mộc Vị Ương, nàng đã nhanh chân hơn một chút.
Mộc Vị Ương thở dài, nói: "Trời ạ, nàng luôn nhặt được thứ gì đó. Mấy hôm trước còn nhặt được con mèo con, tôi đã đem đi tặng người ta. Trước đây nhặt con chó, con chim cũng không biết bao nhiêu lần, bây giờ cư nhiên lại nhặt được một đứa bé."
"Số Eva thật là may." Trần Mặc Nhiễm cười, vẫy tay với Eva. Động tác giơ tay chào lại của Eva có chút cứng ngắc, nhưng có thể phất tay đáp lại cũng đã rất có tiến bộ rồi.
"Tôi cũng được nhặt về." Mộc Vị Ương nhẹ giọng nói.
Eva đến gần, tiểu muội muội trong lòng Eva đã được Mộc Vị Ương ôm xuống dưới, để Eva đứng thoải mái trêи mặt đất. Tiểu muội muội nắm tay đại tỷ tỷ Eva, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn mấy người lạ mặt trước mắt.
"Đứa bé này dễ thương quá." Trần Mặc Nhiễm phát hiện đôi mắt của đứa bé vừa to tròn vừa sáng ngời.
"Em nhặt được đứa bé này ở đâu?" Giọng Mộc Vị Ương có vẻ không vui. Eva thoáng nhìn về phía cửa nhà trẻ, nơi đó không có ai cả. Có lẽ nàng muốn nói người nhà của em bé này còn chưa tới đón.
"Phiền thật." Mộc Vị Ương lẩm bẩm, trong lòng khá khó chịu.
Trần Mặc Nhiễm và Liễu Hạ Niên thấy hai người nọ còn muốn ở nhà trẻ chờ, cho nên từ biệt về nhà trước. Diện Bao giao cho bọn họ nuôi vài ngày, gánh nặng trong lòng đã hết.
Đợi hai người đi rồi, Mộc Vị Ương và Eva đi đến bãi cỏ bên hông cửa nhà trẻ. Chỗ này gần với cửa chính nhất, liếc mắt là có thể nhìn thấy người nhà của cô bé kia. Trêи mặt cỏ có đặt vài chiếc ghế nhỏ, có thể dùng chúng để dừng chân nghỉ tạm.
Mộc Vị Ương và Eva ngồi xuống cùng lúc. Cô bé ngồi bên cạnh Mộc Vị Ương, tung tăng đá chân, đôi vớ trắng và hai chiếc giày đỏ trêи chân đong đưa qua lại trong không khí.
"Hôm nay em rất đẹp." Mộc Vị Ương nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của đứa bé, giống như đang nhìn thấy bản thân mình. Hôm nay chắc là có lễ chúc mừng gì đó, đứa nhỏ mặc bộ đồ này, chắc là dùng để múa trêи sân khấu, không có người nhà đến xem, đứa bé nhất định sẽ buồn.
Mộc Vị Ương sờ sờ đầu bé gái, cô bé ngẩng đầu lên, nói: "Cám ơn."
Một bé gái rất lễ phép, Mộc Vị Ương nghĩ thầm.
Eva cũng bắt chước động tác của Mộc Vị Ương, vươn tay xoa đầu bé gái, cô bé nhếch môi cười, nói: "Cám ơn thiên sứ tỷ tỷ."
"Thiên sứ tỷ tỷ?" Mộc Vị Ương nhìn Eva, nụ cười càng rộng hơn.
Đôi mắt Eva trong suốt, nàng lại mặc quần cotton màu trắng, đích xác giống như một thiên thần.
Tay Mộc Vị Ương vươn tới, đặt trêи mu bàn tay của Eva, sau đó nắm thật chặt. Qua một hồi lâu, Eva mới nắm tay nàng lại.
"Chị nghĩ trẻ em có thể nhìn thấy những thứ mà chúng ta không nhìn thấu." Giống như đôi cánh sau lưng Eva. Mộc Vị Ương là người lớn, nhìn không thấy, nhưng trẻ em có thể.
Eva không nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt về phía Mộc Vị Ương, khóe miệng hàm chứa nụ cười, trong ngày thường nàng rất ít khi mỉm cười như vậy.
Gió nổi lên, thổi qua ba người, mái tóc dài của Eva bị gió cuốn đi, khiến vẻ xinh đẹp của nàng trông có vẻ không nhiễm một hạt bụi trần.
Ba người đợi thật lâu, sau đó người nhà của cô bé mới vội vội vàng vàng chạy tới. Cô bé chạy về phía trước, nói cho ba của nó nghe, hôm nay nó lên sâu khấu khiêu vũ, còn nhận được giải thưởng nữa.
Ba của đứa bé nói anh ta muốn dẫn nó đi chơi để cổ vũ tinh thần. Cô bé vui vẻ nói to ba, con thương ba lắm.
Mộc Vị Ương nhận xét: "Con nít thật dễ dụ."
Đích xác, nói mấy câu là có thể quên sạch những chuyện không vui.
Mộc Vị Ương nói với Eva: "Chúng ta về thôi."
Mộc Vị Ương đứng lên, giơ tay chờ Eva vẫn còn ngồi trêи ghế. Eva nắm lấy, hai người chậm rãi tiêu sái về nhà.
Con đường về nhà không dài, đi tản bộ một lúc mới có lợi cho em bé. Bây giờ Mộc Vị Ương đã thuộc nằm lòng sách dạy làm mẹ.
Về đến nhà, Mộc Vị Ương đưa hết đồ chơi cho Eva xem, giống như một đứa bé đang dâng vật quý của mình, gương mặt tản ra hào quang.
Eva cầm một cái xe vận tải nhỏ làm bằng gỗ, màu sắc rực rỡ, hơn nữa rất tinh xảo, lăn trêи mặt tủ vài cái, bánh xe bắt đầu xoay tròn.
"Đây là mua cho con của chúng ta." Mộc Vị Ương nói.
Eva nói: "Em yêu chị."
Lời thổ lộ bất ngờ khiến Mộc Vị Ương sững người ngây ngốc trong chốc lát, sau đó mới khôi phục lại được. Mộc Vị Ương dùng ba chữ 'em yêu chị' khắc vào trong đầu Eva. Nàng muốn Eva hiểu, em yêu chị, chỉ có thể dùng để biểu đạt tình yêu, ba từ đó để nói lên sự cảm kϊƈɦ, cảm động, dùng để giải bày toàn bộ tâm tình tích cực đang sôi trào trong lòng.
Mỗi ngày nếu có thể nghe được câu này, Mộc Vị Ương e bản thân sẽ bị hạnh phúc bao phủ mà chết.
Eva có vẻ thích những món đồ chơi này còn hơn cả đứa bé. Nàng ngồi trêи ghế dựa, thưởng thức mấy món đồ nhỏ đó.
Mộc Vị Ương cầm lấy máy ảnh Polaroid, điều chỉnh ống kính, ngắm về phía Eva.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào căn phòng, góc độ vừa đúng, tư thế cúi đầu của Eva cực kỳ xinh đẹp. Mộc Vị Ương ấn nút chụp, lưu lại hình ảnh đó.
Eva vừa nghe được tiếng đóng mở của cửa sập chiếc máy ảnh lập tức ngẩng đầu lên. Đèn flash nháy sáng, khiến tầm mắt của nàng bắt đầu biến hóa, giống như một tờ giấy trắng bắt đầu xuất hiện các màu sắc khác nhau.
Mộc Vị Ương biết nàng lại lâm vào một giấc mộng, mà giấc mộng này lại chính là hiện thực của nàng.
Mà hiện thực, chẳng qua chỉ là một chiếc gác xép màu đen, không ai trò chuyện, không biết mỉm cười, không thể biểu đạt.
Và ở trong thế giới đó, nàng lại có tâm trạng muôn màu muôn vẻ.
Mộc Vị Ương thích cả hai thế giới, nhưng mỗi một nơi nàng lại cảm thấy đau lòng theo một kiểu khác nhau.
(*): Lúc yên tĩnh thì e ấp, tĩnh lặng như xử nữ; lúc động thì nhanh lẹ phi thường như thỏ.
(**): Lấy ý từ câu "phi nga phác hỏa" – tình nguyện dấn thân vào chỗ nguy hiểm, như con thiêu thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.