Chương trước
Chương sau
Đêm đã khuya, Trì Diễn Hạo mệt mỏi nằm trên giường hỏi Phái Nhiên, tại sao mấy ngày trước không “làm”, phải đến tình cảnh một mất một còn như hôm nay.

Hơn nữa, mấy hôm trước Phái Nhiên lại chẳng làm gì, tay chân trong sạch đến mức tựa như đã thành người cửa Phật.

Phái Nhiên của đêm nay có chút kiệt sức, dẫu sao cũng là ba tiếng đó nha, cho dù thể lực rất tốt đi chăng nữa cũng không thể nào “làm” xong lại trông như không có việc gì, hắn nằm cạnh Trì Diễn Hạo trầm giọng đáp: “Ông ngoại ở nhà.”

Đáp án này xem ra cũng tạm được, Trì Diễn Hạo phát hiện Phái Nhiên thì ra cũng là một phàm nhân trần tục, cũng phải sợ người lớn.

“Chỉ có điều, có lẽ ông ngoại đã biết rồi…” Phái Nhiên lại bình tĩnh nói thêm một câu.

Trong đầu Trì Diễn Hạo vang lên một tiếng “U~~“, âm cuối kéothật dài, tựa như có một con ong nho nhỏ bỗng dưng bay vụt vào.

Con ong bay một vòng trong đầu Trì Diễn Hạo, lại vỗ cánh bay ra khỏi một bên tai, ngân thành tiếng “vu vu vu”.

Trì Diễn Hạo ngoáy ngoáy tai: “Cái gì?”

“Tớ nghĩ ông ngoại có lẽ đã biết, nếu không thì đã chẳng có chuyện gì cũng gọi tớ đi theo, trước kia không phải lúc nào ông cũng dán mắt vào tớ thế này.” Phái Nhiên nói tiếp, thanh âm chẳng chút dao động, chỉ là nghe qua thực có vài phần yếu ớt.

Trì Diễn Hạo chống tay ngồi dậy: “Cậu đang đùa hả?”

Phái Nhiên đưa tay chạm vào khủy tay Trì Diễn Hạo, rồi từ từ đi xuống, như đang đánh đàn dương cầm, đi xuống khủy tay, động tác vô cùng mềm nhẹ khiến Trì Diễn Hạo nổi da gà, vội vàng rụt về ra sức xoa xoa tay.

Bàn tay Phái Nhiên bị Trì Diễn Hạo ném qua một bên, lại đặt lại trên đùi Trì Diễn Hạo, không an phận di tới di lui.

Lúc này Trì Diễn Hạo không muốn tranh cãi với hắn, cũng không có tâm tư vui đùa, nói: “Nếu ông ngoại cậu biết thật rồi, vậy giờ phải làm gì đây?”

Quả thực Trì Diễn Hạo rất lo lắng, hiếm khi lại nghiêm túc suy nghĩ thế này, trước kia không chút băn khoăn là vì hắn thấy chuyện đó còn rất dài, hắn thích đi một bước tính một bước hơn. Hiện tại Trì Diễn Hạo mới đi được ba bước, nhưng bỗng đầu đã đâm vào chân núi, đâm rồi nhưng vẫn không biết, người khác đứng ở bên cạnh vươn tay lên trán hắn chùi xuống một đống máu, hắn mới cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề, a, thì ra đầu đã bị đập rồi, đau quá.

“Cậu đừng lo, tớ còn muốn ông ngoại biết cơ, nếu ông ngoại biết nhưng không nói gì, vậy thì không sao rồi…” Phái Nhiên nhìn vẻ kiêu căng của Trì Diễn Hạo trong chớp mắt như đã bị một chậu nước lạnh hất vào rửa trôi sạch sẽ, ngồi dậy vuốt lông, à không phải, vuốt lưng cho Trì Diễn Hạo: “Ông ngoại không phải không biết đạo lý, vả lại sau này tớ cũng không ở nhà, tớ ra ngoài rồi ông cũng không quản được tớ.”

Nói thì dễ, làm mới là khó— Trì Diễn Hạo muốn nói như vậy, bất quá được Phái Nhiên dỗ dành, trong lòng thật ra đã nhẹ nhõm không ít, tựa như một người phải đi thi ngay lập tức nhưng nửa chữ cũng không học, biết được bạn cùng lớp sẽ cho mình cọp bài, nhất thời trong lòng cảm thấy an tâm một cách thật hư vô.

Bất luận thế nào, nếu Phái Nhiên đã nói như vậy thì thật sự không có vấn đề gì, con người của Phái Nhiên tuy gian xảo, nhưng phần chịu trách nhiệm của nam nhân thì vẫn có, nếu không thì Trì Diễn Hạo đâu có coi trọng hắn.

Trì Diễn Hạo ở nhà Phái Nhiên hơn một tháng, một ngày trước khi rời đi hắn mới biết, thì ra ông ngoại của Phái Nhiên thực sự đã biết chuyện của hai người.

Dù cho đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng Trì Diễn Hạo vẫn thật giật mình.

Hôm đó, sau khi dùng bữa sáng xong, ông ngoại gọi Trì Diễn Hạo vào thư phòng nói chuyện.

Ngụ trong nhà Phái Nhiên đã lâu như vậy nhưng Trì Diễn Hạo vẫn chưa vào gian thư phòng đó, vì thứ nhất hắn không có hứng thú với chuyện đọc sách, thứ hai hắn cho rằng chỗ đó là nơi làm việc của người ta, không thể tùy tiện ra ra vào vào.

Thư phòng rất lớn, nhưng cũng không có nhiều sách lắm, chỉ có hai chiếc kệ. Tường có treo rất nhiều tranh chữ, bên bức tường phía tây có một cái cửa rộng khoảng ba thước, phía ngoài cửa là ban công màu trắng, phía dưới ban công có lẽ là hồ nước trong xanh, bởi vì hơn một nửa của ngôi biệt thự vĩ đại này đang lơ lửng trên hồ.

Ngoài sân thượng có một bờ giậu, lúc trước Trì Diễn Hạo ở lầu hai đã nhìn thấy cái bờ giậu bằng gỗ đó. Bờ giậu trông như được dựng lên từ đáy hồ, dây trường xuân xanh mượt giăng đầy bên trên, có một gốc bìm bịp leo lên từ bên phía kia, trổ ra một bông bìm bịp tím biếc. Bọn thực vật sinh trưởng vô cùng khỏe mạnh, tựa như một tán ô xanh bông xù, che chắn cho ban công lầu dưới này.

Bây giờ được đứng trong phòng lầu dưới nhìn ra cái ban công kia, Trì Diễn Hạo mới thấy trên lan can bằng đá cẩm thạch trắng có rất nhiều bồn hoa, loại nào cũng có, gần như đầy cả ban công, xem ra ông ngoại rất thích cây cỏ.

Mặt trời sớm đã lên đỉnh đầu, đám thực vật phơi nắng trên ban công lại càng xanh mơn mởn, hơi thở của sinh mệnh quyện cùng mùi bùn đất như luồng gió thổi vào người.

Trì Diễn Hạo cảm thấy có hơi khó chịu với bầu không khí sáng rọi của căn phòng này. Hắn vốn nghĩ rằng thư phòng đều phải rất âm trầm, như thế mới giữ sách thật tốt phải không, không ngờ ông ngoại của Phái Nhiên quả nhiên không phải tầm thường, chả trách căn phòng này chỉ có vài quyển sách.

Ông ngoại Phái Nhiên dắt hắn ra ngoài ban công, sau đó chỉ bảo Trì Diễn Hạo tưới nước cho đám hoa cỏ bên này.

Trì Diễn Hạo chăm sóc con nít, được thôi, nhưng chăm sóc bọn động vật và thực vật thì lại chẳng có chút tự tin. Hắn vẫn nghĩ mình mạnh tay, không muốn giết chết đám cây cỏ nhỏ nhoi mềm mại này, ôi hắn thế nhưng đã làm chết một con rùa và một cây xương rồng đó.

Cho nên Trì Diễn Hạo có chút ngại ngùng, hắn vểnh những ngón tay ngọc ngà dè dặt cầm lấy bình nước. Có lẽ ông ngoại nghĩ rằng Trì Diễn Hạo đã được nuông chiều từ bé không muốn làm việc, bèn cười nói: “Không bẩn đâu, đừng ghét bỏ.”

“Không phải như vậy…” Trì Diễn Hạo lắc lắc bình nước: “Cái này làm bằng thủy tinh, con sợ không cẩn thận sẽ làm vỡ.”

“Rất cứng đó, dùng sức một chút, con cầm hai ngón như vậy thì làm sao tưới được.” Ông ngoại nói, vẫn cười tủm tỉm.

Ông ngoại chống một cây gậy, trên tay có một chiếc nhẫn xanh, thêm vào đó là một thân đường trang bằng lụa trắng, Trì Diễn Hạo thật đã nghĩ ông ngoại của Phái Nhiên rất giống ông trùm giấu mặt trong phim xã hội đen Hồng Kông, hình như chỉ còn thiếu hai quả cầu sắt xoay xoay trong tay trái.

Trì Diễn Hạo lơ đãng tưới nước, vừa nghĩ tới hình ảnh ông ngoại đang xoay cầu sắt, cảm thấy cầu sắt và hình tượng của ông ngoại thật đúng là thích hợp vô cùng.

Bỗng dưng ông ngoại nói: “Nếu sau này Phái Nhiên thực sự không về nhà nữa, con sẽ chăm sóc nó thật tốt chứ?”

Cả hai ông cháu đều hệt như nhau, chuyện gì cũng muốn nói là nói, chẳng thèm quan tâm suy nghĩ tới năng lực tiếp nhận của trái tim người ta.

Ôi… Trì Diễn Hạo thở thật dài.

“Con không thể nói có thể chăm sóc cậu ấy, nhưng con cam đoan sẽ luôn để cậu ấy trong lòng… ưm… chắc là có thể.”

Dường như vừa có một cơn gió vừa lướt qua mặt hồ xanh, làm đám dây trường xuân trên đầu vang lên tiếng xào xạc.

Trì Diễn Hạo quả thực không viện cớ, cũng không phải đang tìm đường lui cho mình, hắn chỉ đảm bảo được mức độ thấp nhất mà hắn có thể làm. Nói thế nào nhỉ, vì ông ngoại rất tinh đời nên che che dấu dấu sẽ không tốt, người trong sạch không làm chuyện mờ ám, sau ngần ấy năm nổi trôi trên giang hồ Trì Diễn Hạo đã đúc kết được đạo lý này.

Ông ngoại nheo mắt nhìn Trì Diễn Hạo, nét cười khóe miệng như có như không, gương mặt của ông ngoại vùi dưới những nếp nhăn, lần đầu tiên Trì Diễn Hạo có cảm giác quả thực Phái Nhiên rất giống với ông ngoại.

Trì Diễn Hạo cảm thấy cả hai ông cháu nhà này rành rành đều là yêu tinh ăn thịt người.

Bị nhìn chằm chằm như thế, Trì Diễn Hạo tưới nước cũng không được tự nhiên nữa, vừa vung tay vừa đi về phía bên kia, bên đó không có bờ giậu, có một thang gác thật dài xuống dưới, thang gác thông thẳng xuống mặt hồ, trên bậc thang có không ít bồn hoa, xem ra mỗi ngày tưới nước ở đây là cả một công trình.

Chợt, không để cho Trì Diễn Hạo chút phòng bị, có một con chim từ giữa hai chậu cây cao lớn xanh tươi bay ra, nhắm vào tay Trì Diễn Hạo mổ xuống.

Giật mình, nhẹ buông tay, cái ấm thủy tinh xinh đẹp đó rơi thẳng xuống, rớt vào trong hồ nước.

Trì Diễn Hạo còn chưa kịp bật lên tiếng thương xót cho cái ấm xinh đẹp đó, thanh âm thong thả của ông ngoại từ phía sau vang lên: “Rớt rồi, làm sao đây…”

Thế này là thế nào?!

Trì Diễn Hạo quay lại mở to mắt nhìn ông ngoại, vẻ mặt ông ngoại trông vẫn cứ bí hiểm, Trì Diễn Hạo lại nhìn vào hai chậu hoa kia, mới phát hiện thì ra giữa hai chậu hoa có một tổ chim, bên trong có một con chim màu nâu đang nhìn hắn bằng đôi mắt tàn độc, ngoài ra còn có thêm hai quả trứng tròn.

Thì ra sinh thái ở đây tốt như vậy, có chim xây tổ trên ban công nhà người ta nữa chứ.

Trì Diễn Hạo ngoảnh đầu lại xoa xoa tay: “Cái… cái bình đó bao nhiêu tiền ạ?”

Mặc dù cảm thấy phải đền cái bình có vẻ hơi không công bằng, thế nhưng Trì Diễn Hạo dám làm dám chịu, hơn nữa hắn cũng đành phải nhận xui xẻo thôi, không thì hắn phải tìm ai đây? Tìm con chim kia hả?!

Vả lại vừa bị ông ngoại vạch trần quan hệ với Phái Nhiên, lấy lòng phụ huynh người ta trước luôn luôn đúng.

Ông ngoại cười to: “Con hỏi Phái Nhiên đó, cái đó nó mua cho ông, muốn đền thì con đền cho nó đi.”

Ông cười vô cùng phóng khoáng, khiến cho cả con chim trong tổ cũng sợ hãi bay đi.

Sau đó Trì Diễn Hạo liền đi hỏi Phái Nhiên giá của cái bình, Phái Nhiên nói rằng, bình rất mắc, nhưng niệm trên giao tình của cả hai, hắn sẽ giảm giá cho Trì Diễn Hạo.

Trì Diễn Hạo nhất thời cảm thấy xúc động đến rơi lệ, tiếc là giá đã giảm Phái Nhiên nói hắn bây giờ cũng chẳng thể chịu được.

Phái Nhiên lại nói với Trì Diễn Hạo đang choáng váng rằng, tiền trả theo kỳ cũng được, nhưng phải thu lợi tức, tất nhiên lợi tức gì đó trong miệng hắn, dùng thân thể trả cũng được chấp nhận.

Nhưng Trì Diễn Hạo sẽ không chịu khuất phục dưới dâm uy của Phái Nhiên.

Vì thế cuối hè năm nay, bỗng dưng Trì Diễn Hạo về nhà mang theo một thân nợ nần.

Còn về chuyện hậu nghỉ hè, Trì Diễn Hạo có nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ của Phái Nhiên. Trì Diễn Hạo còn nhớ rất rõ đôi chân đẹp của thẩm thẩm, cơ bản là về chuyện của mỹ nữ thì trí nhớ của hắn luôn phát huy một cách siêu thường.

Thẩm thẩm vô cùng thân thiết, lại rất nhiệt tình, Trì Diễn Hạo nghe thẩm thẩm nói, nhận ra quả nhiên thẩm thẩm không hề nuôi nấng Phái Nhiên, cách nói chuyện lúc bình thường và cảm giác của Phái Nhiên hoàn toàn khác xa vị thẩm thẩm này.

Nếu như Phái Nhiên biết tiến lùi chừng mực thì vị thẩm thẩm này chính là lái buôn, có đôi khi chỉ là một cảm giác khác nhau giữa hai người, nhưng khác biệt tạo nên so ra thực như mây với bùn.

Thẩm thẩm hỏi Trì Diễn Hạo có rảnh hay không, gần đây thẩm muốn đi thăm Trì Diễn Hạo, nếu có thể, thẩm cũng hi vọng hắn có thể mang Phái Nhiên tới gặp thẩm một chút.

Trì Diễn Hạo vừa nghĩ tới đôi chân miên man xinh đẹp của thẩm, lại nghĩ về đức lang quân của thẩm, đó chính là cha của Phái Nhiên, một gương mặt trẻ tuổi anh tuấn, nói: “Thật xấu hổ quá, thím, dạo này con bận học để đi thi.”

Trì Diễn Hạo tất nhiên sẽ không nói dối với phụ nữ, nhất là một phụ nữ đẹp như vậy, nhưng hắn không muốn gặp mẹ của Phái Nhiên.

Mẹ của Phái Nhiên tổng cộng gọi cho hắn bốn lần, lần thứ tư vừa gọi xong, ba ngày sau đã khai giảng, hắn khẩn trương lên xe lửa về trường, sau đó lại càng khẩn trương hơn nữa, vì muốn gặp lại Phái Nhiên.

Chuyện mẹ của Phái Nhiên gọi điện thoại, tất nhiên Trì Diễn Hạo sẽ không nói với hắn, Trì Diễn Hạo cảm thấy chuyện đó không cần thiết.

Hắn không biết Phái Nhiên sẽ sắp xếp ra sao về cha mẹ hắn, nhưng dù có thế nào, đó cũng là riêng tư của Phái Nhiên, chuyện Trì Diễn Hạo có thể làm chỉ là đứng một bên trông theo mà thôi.

Đành đi một bước tính một bước, lúc này Trì Diễn Hạo chỉ cần ngày đầu tiên khai giảng, và cả hằng ngày đi học đều được nhìn thấy Phái Nhiên, vậy là đủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.