Chương trước
Chương sau
Mike thực hiện chuyến đi dài hai giờ lái xe từ Island tới Bryn Mawr, Pennsylvania, vào lúc rạng sáng, chỉ với chiếc iPod của anh cùng hai cốc Starbuck làm bạn đồng hành. Món cà phê đã phát huy hiệu quả thần diệu của nó, và lọ Visine[1] anh mua trong cửa hàng tạp hóa lúc dừng xe đổ đầy bình xăng cũng đã làm tròn nhiệm vụ. Giờ đây tất cả những gì anh phải làm là kiếm chút đồ ăn cho dạ dày. May thay, anh tới nơi đủ sớm và bắt tay vào lùng tìm một bữa ăn dọc theo con phố chính. Anh chưa ăn gì kể từ... khỉ thật, từ trưa hôm trước, khi anh mua vội hai chiếc bánh mì kẹp xúc xích từ một người bán hàng vỉa hè và chưa có gì thêm bỏ bụng kể từ lúc đó. Mọi thứ anh đưa vào người sau đó đều là đồ lỏng. Anh đậu xe, bước ra ngoài, vươn vai. Đầu anh đau nhức, cả người ê ẩm, nhưng hơn tất thảy, trái tim anh đang nhức nhối. Chúa ơi, anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể đau khổ đến vậy.

Anh đã lái xe quá Eastern Heart Specialists ba khối nhà. Tòa nhà bốn lầu trông thật ấn tượng. Câu hỏi duy nhất trong đầu anh lúc này là mối quan hệ với người bố đẻ. Nếu Becca biết sự tồn tại của anh, sẽ chẳng mấy chốc nữa bố anh cũng biết, và điều cuối cùng Mike muốn trên đời là một màn ôm hôn vỗ vai với ông.

Sau khi mua một số báo Philadelphia Inquirer từ máy tự động bên ngoài quán ăn, Mike ngồi tại quầy, liếc qua các danh mục bất động sản địa phương trong lúc ăn. Anh không thể có nổi một căn nhà trong vài năm tới. Giá cả tại Main Line[2] thật kinh hoàng. Nhưng không có vẻ gì là anh phải lo lắng tới chuyện lấy vợ và lập gia đình vào bất cứ thời điểm nào trong vòng một thế kỷ tới. Anh có cảm giác phải mất ít nhất từng ấy thời gian trước khi anh có thể xóa được Annabelle khỏi tâm trí mình.

Sau bữa sáng, Mike tới cuộc phỏng vấn. Ngoài bãi đậu xe, anh chỉnh lại cà vạt nhờ gương chiếu hậu của chiếc xe, mặc áo vest và cầm lấy cặp. Trông anh không hề có vẻ như vừa trải qua cả đêm với trái tim sôi sục trong bão tố và sau đó là uống bí tỉ, anh chỉ cảm thấy mình đang ở trong trạng thái đó.

Anh bước vào văn phòng, tự giới thiệu với người tiếp tân. Cô gái há hốc miệng tròn mắt nhìn anh.

“Có việc gì không ổn sao?”

Cô gái hối hả khép môi lại và lắc đầu. “Không. Không có gì đâu, bác sĩ...”

“Flynn. Mike Flynn. Tôi có một cuộc hẹn với bác sĩ Connor.”

“Đúng rồi. Mời ông vui lòng ngồi đợi. Tôi sẽ báo cho bà ấy biết ông đang ở đây.”

“Cảm ơn cô.” Mike ngồi xuống ghế, kiểm tra lại điện thoại di động để đảm bảo anh đã chuyển nó sang chế độ rung. Điều cuối cùng anh muốn là phải nhận một cuộc gọi giữa lúc đang phỏng vấn. Một phụ nữ bước đi với về quyền uy bước ra khỏi thang máy. “Bác sĩ Flynn?”

Mike đứng dậy. “Vâng.”

“Xin chào ông.” Người phụ nữ bắt tay anh. “Tôi là Shirley Payne, trợ lý của bác sĩ Connor. Mời ông vui lòng đi theo tôi, tôi sẽ đưa ông lên.”

“Tất nhiên rồi.” Mike cầm lấy cặp, đi theo người phụ nữ vào thang máy đang đợi. Người phụ nữ lướt thẻ qua khe máy đọc, và thang máy đưa hai người lên lầu bốn.

Shirley dẫn anh vào nơi trông giống một phòng họp, mời anh cà phê, rồi để anh ngồi lại một mình đợi bác sĩ Connor.

Anh đã tiến hành tìm hiểu chu đáo. Bác sĩ Connor là một trong các thành viên hội đồng quản trị, ngoài năm mươi tuổi. Bà đã tạo dựng được danh tiếng của mình trong lĩnh vực lão khoa và được các bác sĩ chuyên khoa tim mạch khác bầu là chuyên gia tim mạch lão khoa hàng đầu ở vùng Bờ Đông.

Khi bác sĩ Connor bước vào, anh đứng lên bắt tay người phụ nữ bé nhỏ đến kinh ngạc. Có lẽ bà cao không quá năm foot[3], song phong thái của bà không hề có điểm tương đồng nào với vóc dáng bé nhỏ này.

“Bác sĩ Flynn, cảm ơn ông đã đồng ý tới đây dự phỏng vấn.”

“Tôi rất hân hạnh được có một lời mời như thế.”

Bà ra dấu mời anh ngồi, đặt một cặp tài liệu lên bàn họp, sau đó rót cà phê cho mình từ bình ủ ấm trên quầy bar.

“Chúng tôi mới sáp nhập với một cơ sở khác và có thêm một thành viên hội đồng quản trị mới. Ông ấy đem theo cả một danh sách bệnh nhân mới, khiến chúng tôi cần gấp một bác sĩ chuyên khoa phổi. Ông ấy đề xuất rất nhiệt tình rằng chúng tôi nên phỏng vấn ông. Chúng tôi đã được biết nhiều điều ấn tượng về ông.”

“Đó quả là một lời khen hào phóng.”

Bà quay sang nhìn anh và mỉm cười. “Tôi được biết nó hoàn toàn xứng đáng.”

Người ta cần đáp lại thế nào nhỉ? “Tôi cũng thích nghĩ vậy.”

“Tôi đã xem qua hồ sơ về anh. Tôi biết anh đã thực hiện khá nhiều nghiên cứu. Anh luôn đứng thứ nhất hoặc thứ hai trong lớp của mình suốt những năm học trường y.” Bà uống cà phê và xem qua các ghi chú trong hồ sơ của mình. “Trong đây có nói, ông nhận được học bổng nghiên cứu được thèm muốn nhất trong lĩnh vực của mình và nhận được những nhận xét hết sức ấn tượng từ tất cả những người từng hướng dẫn ông.” Bà đóng hồ sơ lại và đặt sang bên. “Chúng tôi không tìm hiểu tại vị trí làm việc hiện tại của ông, vì e rằng sẽ gây nên những mối nghi ngờ không hay, trong trường hợp ông không muốn chuyển chỗ làm.”

Anh thở phào nhẹ nhõm. “Cảm ơn bà. Tôi đánh giá rất cao việc đó. Tôi được kể có một ông Tuggle đã trao đổi với một trong các y tá làm việc cùng tôi để hỏi về tác phong nghề nghiệp của tôi. Khi người y tá hỏi việc tìm hiểu nhằm mục đích gì, cô ấy được trả lời đó là một cuộc điều tra về hành nghề chuyên khoa phổi.”

Bác sĩ Connor nhún vai. “Chúng tôi muốn đảm bảo ông là người dễ làm việc cùng. Chúng tôi là một nhóm có quan hệ khăng khít và có những yêu cầu rất cụ thể về những người chúng tôi mời về làm. Chúng tôi tìm kiếm những người có thể làm việc trong nhóm và muốn đảm bảo ông là người phù hợp. Các y tá làm việc cùng ông đều ca ngợi ông hết lời. Cho dù ông không có bệnh nhân ở khu vực này, tuổi trẻ và năng lực của ông đã bù lại điều đó.”

Bà đưa cho Mike một tập thông tin giới thiệu. “Đây là những gì chúng tôi có thể dành cho ông. Tôi sẽ dành vài phút để ông xem qua nó, sau đó một thành viên khác trong hội đồng quản trị sẽ đến trao đổi với ông. Hiện tại có bốn thành viên quản trị, nhưng thật không may, do kỳ nghỉ, chỉ có hai người chúng tôi có mặt để gặp ông. Chúng tôi có quyền đưa ra đề nghị mời làm việc với ông ngay hôm nay nếu tất cả thuận lợi. Ông ấy sẽ có mặt để gặp ông sau vài phút.”

Bà đóng tập hồ sơ lại, để trên mặt bàn, và đứng dậy. Mike đứng lên bắt tay bà. “Cảm ơn bà. Rất vui được gặp bà.”

Bà dùng cả hai bàn tay nắm lấy tay anh. “Tôi hy vọng mọi việc sẽ thuận lợi. Tôi nghĩ tôi sẽ rất vui được làm việc cùng ông. Tôi sẽ gặp ông trước khi ông ra về.” Bà rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Mike mở tập tài liệu đề nghị và lấy làm mừng vì anh đang ngồi. Có thể cuối cùng anh vẫn sẽ mua được nhà, cho dù chuyện đó có nghĩa lý gì nữa đây? Anh sẽ phải sống một mình trong một ngôi nhà rộng. Cơ sở này không đòi hỏi phải mua cổ phần, đưa ra một mức lương còn hơn cả hào phóng, các khoản chia lợi tức, quyền thành viên sau hai năm, và với những quyền lợi này, đây là một chỗ làm không thể từ chối một khi nó được đề nghị. Nhất là khi anh tính tới khoảng cách nó giúp anh có được khỏi Annabelle.

Cửa mở, và Mike đứng dậy. Anh bám lấy mép bàn để có thể đứng vững. Bác sĩ Christopher Larsen hiển nhiên chính là thành viên quản trị mới bác sĩ Connor vừa nhắc đến. Chúa ơi. Mike đã xem qua những bức ảnh của ông, nhưng hoàn toàn chưa được chuẩn bị cho thực tế.

“Qua vẻ mặt của con, bố đoán con biết ta là ai.”

“Phải. Tôi đã biết ông là ai từ trước khi tôi có ký ức. Đây chẳng phải là điều gì mới mẻ.”

“Bố thấy mình ở vào một vị thế rất bất lợi. Bố mới chỉ biết về con vài tuần trước.”

“Nếu ông không lừa dối mẹ tôi với cuộc đính hôn của ông, chắc hẳn ông đã biết sớm hơn nhiều.”

“Bố chưa bao giờ muốn cưới Bitsy. Gia đình bố đã ép buộc chuyện đính hôn, và bố chỉ buông xuôi.”

“Tất nhiên là thế rồi. Người ta vẫn đính hôn hàng ngày và không hề có ý đó.” Thế đấy, bố anh đã đính hôn với hai phụ nữ cùng một lúc, còn Mike thậm chí chẳng thành công nổi với một người.

“Nó chưa bao giờ là thực, ít nhất trong tâm trí bố. Nó luôn thật xa xôi, và rồi sau đó bố gặp mẹ con. Bố yêu bà ấy, và bố biết mình cần quyết định cho minh bạch.”

“Ông đâu có minh bạch với mẹ tôi. Bà ấy không hề biết cho tới khi đọc được thông báo đính hôn của ông trên Times.”

Larsen ngỡ ngàng khi nghe tới đó và hít một hơi thật sâu. “Không, bố đã nói với Bitsy rằng bố yêu Colleen và muốn chấm dứt đính hôn. Tất cả mọi người hai nhà đều nổi đóa lên. Gia đình bố cắt cung cấp tài chính, và hai ngày sau, Bitsy nói bố mẹ hai bên đã công bố chuyện đính hôn sau lưng bố. Bố không liên quan gì tới chuyện đó. Chỉ nhiều năm sau bố mới biết tất cả là ý tưởng của Bitsy. Bà ta nói đã thúc ép bố mẹ hai nhà đến làm thế. Đó là khi bố ly dị bà ta.”

Mike với lấy cặp. “Tôi không có gì thêm để nói với ông nữa.” Anh ném tập đề nghị xuống bàn họp và bước ra ngoài.

“Đợi một phút đã.” Larsen đứng trước khung cửa kép, chắn lối ra duy nhất. “Hãy để bố giải thích.” Christopher giơ hai tay lên. “Bố đã quay lại New York để nói với mẹ con rằng thông báo đó là một lầm lẫn, nhưng bà ấy đã bỏ đi rồi. Ông bà ngoại con đã nhổ vào mặt bố.”

“Ông đáng bị như thế.”

Christopher cúi gằm xuống. “Bố đáng. Lẽ ra bố không bao giờ được để bố mẹ ép mình vào một mối quan hệ bố không muốn. Bố không hoàn hảo. Bố còn trẻ, và họ nắm túi tiền. Buông xuôi sẽ dễ hơn để có cuộc sống thoải mái.”

“Bố mẹ Colleen cho bố hay bà ấy đã quay trở lại Ireland và đã cưới một người họ đánh giá cao. Họ đe dọa gọi cảnh sát nếu bố chường mặt ra lần nữa. Bố muốn tới đó tìm mẹ con, nhưng bà ấy đã có chồng. Bố đã đến quá muộn.”

“À, đó là một lời nói dối.”

Larsen trông có vẻ sững sờ, “Michael, ta không hề tự hào về mình. Hãy tin ta, ta đã trả giá cho sai lầm ấy qua mỗi ngày của đời mình. Ta không nói dối. Thật không may, ta đã làm điều được trông đợi và cuối cùng cưới Bitsy.”

“Mẹ tôi chưa bao giờ kết hôn. Đó là một lời dối trá. Ông để mẹ tôi mang thai một mình với trái tim tan vỡ. Mẹ tôi bị gia đình đuổi ra khỏi nhà, tất cả là nhờ ông. Bà quay lại Ireland sống cùng người duy nhất sẵn lòng đón nhận bà - một người cô. Chính ở đó tôi đã ra đời.”

Bố Mike kéo một cái ghế ra và ngồi xuống. “Bà ấy không kết hôn?”

Mike lắc đầu.

“Ôi, Chúa ơi. Họ nói bà ấy đã lấy chồng. Nếu bố biết vẫn còn cơ hội... bố yêu mẹ con. Bố yêu mẹ con, quỷ tha ma bắt họ đi. Bố yêu bà ấy.”

Nếu bố anh đang nói dối, ông quả là diễn viên giỏi nhất Mike từng biết. Khỉ thật, ông dường như sắp òa khóc. Mike không biết phải nghĩ gì nữa. Anh ngồi xuống, quan sát người đàn ông là bố anh đang cố trấn tĩnh lại. Ông nhìn Mike với đôi mắt đau khổ, cầu khẩn.

“Colleen, bà ấy vẫn khỏe chứ?”

“Phải, mẹ tôi... chúng tôi vẫn ổn cả.”

“Bố cần nói chuyện với bà ấy, cần giải thích. Bố... bố, Chúa ơi, bố sẽ không bao giờ cưới Bitsy nếu biết giữa bố và mẹ con vẫn còn một cơ hội.”

“Bitsy? Ông đang đùa tôi phải không? Chẳng lẽ có người tên là Bitsy thật sao?”

“Phải, có đấy. Giờ bố và bà ấy đã ly hôn.”

“Vậy là ông cưới Bitsy.”

“Phải, đúng thế, vài năm sau khi mẹ con bỏ đi. Bố cưới bà ấy và có con - hai đứa con sinh đôi. Mẹ con... bà ấy có kết hôn không?”

“Không. Chưa bao giờ. Làm sao ông tìm được tôi?”

“Thực ra là em gái con tìm ra con. Con giống Chip, em trai đã mất của con, đến mức đáng kinh ngạc. Em gái con nhìn thấy một bức ảnh con chụp trong một đám cưới.” Larsen đưa hai bàn tay lên vuốt mái tóc ngắn hoa râm của ông. “Becca mang ảnh của con tới hỏi bố liệu bố có biết con có thể có mối quan hệ gì với chúng ta không. Con bé cho bố biết tên con. Bố biết ngay con là con trai của bố.” Đôi mắt ông trở nên vô hồn, xa xăm. “Bố vẫn không tin nổi mẹ con chưa bao giờ nói cho bố biết.” Larsen đứng dậy, đẩy ghế của ông ra. “Bố xin lỗi. Bố không nên dồn tất cả xuống đầu con đột ngột như thế. Bố rót nước cho con nhé?”

“Không, cảm ơn ông. Hôm qua tôi đã nói chuyện với Becca. Cô ấy gọi cho tôi sau khi... à phải, sau khi tôi biết về cô ấy và Chip. Tôi tìm thấy một bức chân dung của Chip tại nhà bạn gái mình. Ông có thể hình dung ra cú sốc của tôi.”

“Hai đứa quả thực giống nhau đến đáng kinh ngạc.”

“Annabelle chưa bao giờ nói cho tôi biết.”

“Annabelle Ronaldi? Cô gái đó thì có liên quan gì tới chuyện này?”

Mike chưa bao giờ thấy sự căm ghét hiện lên rõ đến thế trên khuôn mặt bất cứ ai. “Tôi hẹn hò khá nghiêm túc với cô ấy trong chừng một tháng vừa qua.”

“Chết tiệt, con bé đó lại quyến rũ cả con nữa. Nó đã mất vé ăn khi Chip qua đời. Bố đoán khi nó bắt gặp con, nó cũng giở trò ma mãnh đó ra.”

Mike đứng dậy. “Thôi ngay, tôi không quan tâm ông là ai. Tôi không cho phép ông hay bất cứ ai khác nói về Annabelle như thế.”

Larsen giơ tay lên xin thua cuộc. “Bố không biết cô ta có gì đặc biệt, nhưng cho dù thứ đó có là gì đi nữa, có vẻ nó rất cuốn hút với các chàng trai nhà Larsen.”

“Họ của tôi là Flynn.” Toàn bộ cơn giận anh đã cố làm dịu xuống tối hôm trước lại quay trở lại và đe dọa sẽ bùng nổ.

Larsen mỉm cười. “Quỷ quái thật, con thừa hưởng tính khí của mẹ con, phải không nào? Chắc hẳn con cảm thấy như vừa bị lừa dối. Bố đã biết tất cả về con từ hơn một tuần qua, ấy vậy mà bố vẫn cảm thấy thật khó khăn, nhưng sau đó bố nhìn lại con.” Ông lắc đầu, rồi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. “Bố sẽ quay lại ngay. Làm ơn hãy cho bố một phút. Bố có một thứ muốn cho con xem.”

Mike gật đầu. Anh không còn rõ mình nổi mình đang nổi giận vì cái gì. Không có vẻ gì là Annabelle quan tâm đến anh. Cô chỉ nhìn thấy anh như người thay thế Chip. Anh quay lại ngồi xuống một chiếc ghế bọc da.

Larsen quay lại sau một lát, cầm theo một tập tài liệu. “Bố đã nhờ trợ lý tập hợp cái này cho bố.” Ông mở ra. “Đây là giấy chứng nhận ly hôn của bố. Con sẽ thấy ngày cưới của bố ghi trên đó.”

Mike nhìn Larsen rồi cầm lấy tờ giấy ông đưa cho anh. Vào lúc này, chẳng điều gì có thể làm anh bận tâm ít hơn ngày Larsen lấy vợ. Ngày tháng ghi ở đó sớm hơn ngày sinh nhật thứ hai của Mike gần một tháng. Ít nhất bố anh không nói dối về việc này.

“Bố biết con không nợ bố gì hết, nhưng bố nghĩ làm việc tại đây sẽ là một thay đổi tốt cho con. Bố ý thức được những khó khăn con gặp phải trong tình thế hiện tại của mình.”

Mike cầm lấy tập tài liệu đề nghị và xé làm đôi. Anh bình thản để nó xuống bàn và đẩy về phía Larsen, không nói một lời.

“Giờ hãy bình tĩnh lại. Bố chỉ hỏi một vài người bạn tại đó xem họ có nghe nói đến con không và nghĩ về con ra sao. Bố được biết có tin đồn về chuyện con đang gây rắc rối vì một thành viên kém năng lực của phòng khám. Thật may cho con, không phải con là người duy nhất thấy được sự kém cỏi của ông ta.”

Mike gật đầu. Đó là sự thật.

“Hãy tới đây làm việc. Bố sẽ không nói gì về mối quan hệ giữa chúng ta nếu con không muốn.”

Mike bật cười không tin nổi. “Nghe có vẻ vô nghĩa, phải không nào? Khi tôi bước vào tòa nhà này, người tiếp tân đã sững sờ đến không nói nên lời. Tôi không biết Becca trông thế nào, nhưng dường như tôi giống ông chẳng kém gì Chip. Tôi sẽ lấy làm ngạc nhiên nếu tới lúc này tin về một đứa con trai ngoài giá thú của ông vẫn còn chưa tìm đến trang xã hội của tờ Philadelphia Inquirer. Ông có thể cược rằng ông sẽ trở thành tâm điểm của mọi cuộc trò chuyện tại câu lạc bộ đồng quê.”

Larsen nhăn mặt, lắc đầu. “Bố không bận tâm về chuyện tờ Inquirer viết gì, hay bất kỳ ai khác nói gì về chủ đề đó. Những người duy nhất bố quan tâm đến trên toàn thế giới này là con, mẹ con và Becca, em gái con. Về phần con, con có thể lấy cuộc đời mình ra đánh cược rằng chắc chắn con đã ra đời mang họ Larsen nếu bố biết về con. Những gì mẹ con và bố từng có hẳn đã tồn tại mãi mãi.”

“Phải, thế nhưng nó đã không xảy ra, và mẹ tôi cũng như tôi đã tự xoay xở không đến nỗi nào.”

“Bố rất vui. Bố tự hào vì cả hai người. Hẳn đã không dễ dàng. Tin bố đi, nếu bố có thể lật ngược thời gian. Nhưng bố không thể. Song điều bố đã làm là đảm bảo con được nhận quyền thừa kế của con.”

“Thứ lỗi cho tôi.”

“Con là con trai bố. Như thế, con và em gái con trở thành người thụ hưởng một nửa lãnh địa Larsen. Ngôi nhà sẽ tự động được chuyển từ người con trai cả qua người con trai cả thế hệ tiếp theo. Bố vẫn đang sống ở đó. Bố từng nghĩ sẽ dành nó cho Becca khi con bé lấy chồng. Nhưng vì bố đã tìm thấy con...”

Mike ngồi xuống. “Tôi không muốn tài sản hay tiền của ông.”

“Bố xin lỗi, nhưng chúng không phải là của bố. Chúng là của con. Bố chỉ là người trông nom lãnh địa. Nó đã được công ty tín phiếu quản lý từ nhiều năm nay. Nó chưa bao giờ là của bố. Bố sẽ cần một bản sao giấy khai sinh của con để cung cấp cho luật sư.”

“Thừa kế ư? Ông nghiêm túc đấy chứ?”

“Phải, hoàn toàn nghiêm túc. Con có một tài sản thừa kế khá lớn. Bố có thể cung cấp con số chính xác nếu con muốn.”

Mike nắm chặt lấy tay vịn ghế. “Không, một con số ước lượng là đủ.”

“Bố có thể nói vào khoảng mười bảy triệu đô la. Đó là chưa kể tới giá trị của lãnh địa.”

“Chắc ông đang đùa.”

“Không, con trai, bố không đùa.” Larsen ngồi xuống cạnh Mike. “Bố biết đây là một cú sốc, và sẽ cần có thời gian để làm quen.”

Mike bật cười. “Nhìn thấy ông bước qua cánh cửa đó đúng là một cú sốc. Nhưng cái này... vậy đấy, mười bảy triệu đô trong ngân hàng còn hơn một cú sốc rất nhiều.”

“Thế này nhé, sao con không cùng bố tới xem ngôi nhà. Bố có thể dẫn con thăm thú xung quanh, chúng ta có thể cùng ăn trưa, và con sẽ có thời gian quyết định mình muốn gì. Ở đây chúng ta thực sự rất cần một bác sĩ chuyên khoa phổi, nhưng chúng ta có thể dành cho con vài tuần để cân nhắc.”

Mike đứng dậy, nhìn người đàn ông là bố đẻ mình. Ông có cùng chiều cao như anh, hơi nặng nề hơn một chút, song Mike cho rằng nguyên nhân là do tuổi tác và chế độ ăn uống. Có thể ông thường ăn ba bữa mỗi ngày. Mái tóc ông đã ngả màu hoa râm, nhưng dường như vốn có cùng màu với mái tóc của Mike khi ông còn trẻ hơn. Trông ông khá phong độ với tuổi của mình. “Tôi có thể qua đó một lát. Tôi... tôi không biết làm gì với số tiền. Tôi không có cảm giác nó thuộc về mình. Tôi chắc Becca...”

“Becca chưa bao giờ quan tâm nhiều tới tiền bạc. Em trai con, phải rồi, nó luôn để tâm tới chuyện này, nhưng Becca thì chưa bao giờ. Con bé sống trong một căn hộ áp mái ở Nam Philly[4]. Bố thấy lo lắng về nó, nhưng nó đã thôi không nghe lời mẹ nó từ nhiều năm trước rồi. Bố không nghĩ nó từng có lúc nào nghe lời bố. Con bé có tính cách có phần tự do.”

“Sau cuộc nói chuyện với cô ấy, việc này không hề làm tôi ngạc nhiên.”

“Thế nào, con thấy sao? Có muốn tới ăn trưa với bố không?”

“Chừng nào ông hiểu việc tôi chấp nhận tới ăn trưa cùng ông không hề có ý nghĩa nào nhiều hơn thế.”

“Okay. Bố chắc đó là một bước khởi đầu.” Larsen đứng dậy đưa tay ra.

Mike đứng lên khỏi ghế, bắt tay bố anh thật chặt. “Tôi đoán là vậy.”

“Rebecca Elizabeth Larsen, mẹ yêu cầu con gọi lại cho mẹ.” Becca đã tảng lờ năm lời nhắn trước đó của mẹ cô và nhiều khả năng sẽ lờ nốt cả lời nhắn này.

“Mẹ vừa nhận được một cuộc gọi từ Janice Hopkins. Bà ấy nói có tin đồn tại chỗ làm của bố con là đứa con tình yêu của ông ta mới được đề nghị một ghế tại EHS. Chuyện này rất nghiêm trọng. Gọi lại ngay cho mẹ.”

Ồ, vậy là Mẹ Yêu Quý Nhất đã nghe được tin. Ái chà chà, chẳng phải tin tốt luôn lan nhanh sao?

Becca bấm nút quay số nhanh. “A lô, chào mẹ, mẹ gọi... liên tục vậy sao?”

“Con không bận tâm tới chuyện đang để mất hơn mười bảy triệu đô la sao?”

“Không, thật sự, không.” Becca có thừa tiền để sống thoải mái trong phần đời còn lại dù không có phần tài sản thừa kế. Cô đã đầu tư một cách khôn ngoan. Bố mẹ đã buộc cô phải đi học đại học. Sau khi học hỏi từ sai lầm của những người nhẹ dạ đã đánh mất gia tài thừa kế vào tay những kẻ đầy tham vọng leo lên bậc thang xã hội quan tâm tới tín phiếu của họ hơn là bản thân họ hay vào tay những gã kế toán ma mãnh, cô đã theo học chuyên ngành tài chính, kèm thêm một bằng thứ yếu về mỹ thuật. Những người biết cô đều rõ cô biết cách sử dụng tốt cả hai bán cầu của bộ não. Còn về phần mẹ cô, bà chẳng có năng khiếu với nửa nào.

“Mẹ biết từ nguồn đáng tin cậy rằng luật sư của bố con đang lấy đi quá nửa phần thừa kế của con để chuyển nó cho gã con hoang vừa nảy nòi không biết từ đâu ra kia.”

“Thôi đi, mẹ. Mẹ đang nói về anh trai con đấy.”

“Anh trai con chết rồi.”

“Vâng, nhưng Mike thì còn sống và khỏe mạnh, và đang tiếp nhận vị trí chính đáng của anh ấy trong gia đình.”

“Con đã xem qua bằng chứng về huyết thống chưa?”

“Mẹ, không cần đến xét nghiệm ADN đâu. Bằng chứng, như người ta vẫn nói, đã rành rành trước mắt rồi. Anh ấy và Chip có thể giống như hai anh em song sinh nếu Chip giống bố hơn chút nữa.”

“Vậy là con sẽ để nó thoải mái bước vào và nẫng đi những gì thuộc về con một cách hợp pháp sao?”

“Anh ấy đang nhận lấy những gì thuộc về anh ấy một cách hợp pháp, và về phần lãnh địa cũng như tài sản thừa kế, anh ấy còn hơn được hoan nghênh.”

“Con sẽ không phản đối việc chuyển giao này sao? Con sẽ để thằng con hoang từ Brooklyn tới bước vào và tước đi tất cả những gì mẹ đã lao tâm khổ tứ đến thế để gây dựng cho con sao?”

“Mẹ, thứ duy nhất mẹ từng lao tâm khổ tứ là được làm như ý mẹ và khiến bố khổ sở. Mẹ làm tanh bành lên, và thua cuộc. Thôi chuyện này đi, nếu không mẹ sẽ còn mất nhiều hơn chỉ cuộc hôn nhân và ngôi nhà của mình thôi đấy. Mẹ sẽ mất cả con nữa.”

“Làm sao con dám ăn nói với mẹ như thế? Mẹ chỉ muốn tốt nhất cho con.”

“Ái chà. Mẹ chưa hề quan tâm tới bất cứ ai ngoài bản thân mẹ. Nếu mẹ lo lắng cho tiền của con, thì nguyên do là vì mẹ đã có những kế hoạch cho chúng. Mẹ định sẽ làm gì, mẹ yêu quý? Bỏ túi thêm vài triệu nữa chăng?”

Becca đưa ống nghe ra xa trước khi mẹ cô bắt đầu la lối. Cô chẳng cần phải nghe đoạn này. Cô đã nghe qua tất cả trước đây rồi. “Tạm biệt, mẹ. Con phải đi đây.” Cô gác máy. Theo cách cô nhìn nhận, nếu cô nói tạm biệt, không phải cô đã kết thúc cuộc nói chuyện với mẹ mình, cô chỉ chấm dứt cuộc đàm thoại trước khi mẹ cô sẵn sàng vào cuộc. Đó là rắc rối của bà, chứ không phải của Becca. Nhưng vậy đấy, mọi rắc rối giữa cô và bố mẹ cô đều là của họ, không phải của cô. Thật kỳ lạ khi hai người họ không thể hòa hợp được với nhau tốt hơn.

“Rebecca, bố đây. Làm ơn gọi lại. Quan trọng lắm.”

“Ôi Chúa ơi, không phải cả hai chứ.” Sao cô không thể ra đời trong một gia đình đơn thân chứ? Hôm nay Becca không có tâm trạng để thù tiếp dù là bố hay mẹ cô.

“Okay, nghe này. Nếu tình cờ con đang nghe qua các cuộc gọi, bố muốn báo để con biết anh trai Michael của con và bố đang trên đường tới nhà. Bố đã gọi trước bảo Madge chuẩn bị bữa trưa. Bố hy vọng con sẽ đến. Bố muốn con gặp Mike... trực tiếp.”

Ông biết cô vừa nói về ông trên điện thoại sao? Becca nhìn đồng hồ, đi tới đó sẽ mất bốn mươi lăm phút, và cô cần thay đồ. Người ta sẽ mặc gì để đi gặp ông anh trai bấy lâu thất lạc nhỉ?

Becca ném quần cưỡi ngựa ống bó, ủng, một cái áo phông và một chiếc mũ cứng vào túi. Đã lâu cô chưa về nhà; cô sẽ không bỏ qua cơ hội được cưỡi Big Red. Có thể sau khi bơi trong bể, cô sẽ cưỡi ngựa tới tận hồ nước xem mọi người đang làm gì.

Cô chọn trang phục cho mình một cách khôn ngoan - một bộ bikini, một cái quần soóc, một cái áo bó. Tất nhiên, cái áo không đủ dài để che hình xăm hay chiếc khuyên rốn. Bố cô thế nào cũng muốn lên cơn đau thắt ngực, nhưng chắc không phải trước mặt người thừa kế mới. Hừm. Có thể sẽ vui lắm đây.

Mike đi theo Larsen về phía tây trên con phố chính, chạy song song với đường tàu, và cũng từ đó xuất hiện cái tên Main Line[5]. Họ rẽ vào một phố nhánh và lái xe qua những khu trại ngựa. Những ngôi nhà thuộc kiểu anh chỉ từng thấy ở Hampton nằm rải rác tô điểm cho phong cảnh. Những tòa dinh thự cổ kính xây bằng đá với những khu chuồng ngựa bằng đá cùng loại thậm chí còn lớn hơn cả khu nhà nơi căn hộ của anh tọa lạc.

Anh vừa đặt chân vào một thế giới khác. Mike rời khỏi Coney Island cùng căn nhà của mình, kèm theo mùi dưa bắp cải và xúc xích luôn thường trực, để tới nơi này, một vùng đất nơi người ta thực sự gọi tên là Biff hay Bitsy. Nơi đàn ông mặc quần hiệu Lilly Pulitzer và trả bộn tiền để nom giống như một đứa trẻ trong phim Giai điệu âm nhạc, chạy loăng quăng trong những bộ đồ may từ rèm cửa - và thậm chí cũng không phải để vui cười. Chỉ nguyên chuyện này cũng là một bằng chứng hùng hồn khẳng định tiền không phải luôn đi liền với trí thông minh hay sở thích tao nhã.

Larsen bật đèn xi nhan, rẽ qua lối vào mở ra giữa một bức tường đá, đi ngang qua một kiến trúc trông giống một căn nhà dành cho người gác cổng kiểu cổ. Mike thầm tự hỏi không biết căn nhà của Larsen nằm ở đâu. Ngay lúc này, tất cả những gì anh thấy là một khu chuồng ngựa lớn bằng đá, còn lớn hơn cả những chuồng ngựa anh đã thấy dọc đường. Anh bám theo sát chiếc BMW của Larsen qua cổng, đưa mắt nhìn quanh tìm một tấm biển tên đường. Chẳng có tấm biển nào cả.

Sau khi đi theo con đường chừng một dặm, họ đi ngang qua vài ngôi nhà, nhà kính, và một hồ nước. Phía trước họ dường như là một câu lạc bộ đồng quê. Đó là một tòa dinh thự lớn, được chăm chút thật đẹp. Mike lái xe vào con đường lượn vòng, đỗ lại sau xe của Larsen. Khi bố anh ra khỏi xe, Mike cũng làm theo ông. “Tôi nghĩ chúng ta đã tới nhà ông rồi.”

Larsen quay lại, đưa tay về phía tòa nhà. “Đây là ngôi nhà. Lãnh địa nằm trên ba trăm tám mươi bảy mẫu[6] đất. Tại đây có bảy ngôi nhà kiểu đồng quê, ba chuồng ngựa, ba nhà kính quy mô công nghiệp, một bể bơi, sân tennis, một hồ chứa nước, và một dòng suối nuôi cá hồi. Lát nữa, bố có thể đưa con đi tham quan một vòng nếu con thích.”

“Đây” - Mike chỉ vào tòa dinh thự bốn tầng - “là nhà ông?”

“Phải.”

“Tôi vẫn luôn biết ông sống ở đâu, và mẹ tôi nói ông xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng tôi chưa bao giờ hình dung ra thứ gì như thế này.”

“Mẹ con đã kể cho con nghe về bố?”

“Bà muốn tôi biết ông sống ở đâu phòng lúc nào đó tôi cần hay muốn liên lạc với ông.” Mike nhún vai và bỏ qua chủ đề đó.

“Được thôi.” Larsen hắng giọng. “Chúng ta vào nhà chứ?” Mike gật đầu và bước đi bên cạnh Larsen lên các bậc cấp tới cửa trước. Đó là một cánh cửa khổng lồ chạm trổ bằng tay với một tay nắm khổng lồ, và cánh cửa tự động mở ra trước khi Larsen kịp chạm tay vào tay nắm.

Một phụ nữ có độ tuổi khó xác định bước ra chào đón họ. Bà ta mỉm cười trong lúc hai người bước vào gian sảnh mát mẻ, và người phụ nữ tái mặt sau khi đưa mắt nhìn Mike.

Larsen cầm lấy tay bà để giúp bà trấn tĩnh lại. “Elaine, đây là bác sĩ Michael Flynn, con trai tôi.”

“Mike, Elaine Rogers quản lý lãnh địa. Bà ấy phụ trách mọi người và mọi thứ ở đây, kể cả bố.”

Elaine nhanh chóng bình tâm lại. “Thật tuyệt được gặp cậu!”

“Tôi cũng rất hân hạnh được gặp bà.” Mike bắt tay người phụ nữ và cố làm quen với việc anh vừa được giới thiệu với tư cách con trai của Larsen. Anh không dám chắc mình có cảm giác thế nào về chuyện này, nhưng từ cái nhìn trên khuôn mặt người phụ nữ - giống hệt cái nhìn anh còn nhớ Annabelle đã thể hiện lần đầu tiên họ gặp nhau - anh đoán đó là điều không thể tránh khỏi.

Bà quản gia đưa mắt từ Mike sang Larsen. “Madge đã chuẩn bị bữa trưa cho hai người trong phòng ăn của gia đình.”

“Cảm ơn bà.” Larsen đặt tay lên vai Mike. “Bố đã gọi điện mời Rebecca tới dùng bữa cùng chúng ta. Bố nghĩ con sẽ thích gặp con bé. Em con chẳng bao giờ nhấc máy trả lời, thành thử bố không biết nó có nhận được lời nhắn hay không nữa.”

Mike bước vào trong gian sảnh rộng mênh mông. Sàn nhà và một cầu thang lớn chạy vòng cung đều lát cẩm thạch hồng. Vẫn tiếp tục cố làm quen với mọi thứ, anh đưa mắt xem đồng hồ. “Tôi sẽ phải về sau hai giờ nữa. Tối nay tôi có ca trực.” Anh thực sự mong muốn quay lại làm việc. Ít nhất khi làm việc anh sẽ bận bịu đến mức chẳng còn thời gian để nghĩ tới Larsen, Becca, hay Annabelle và Chip.

Một chiếc BMW Roadster mui trần màu đỏ táo vừa phanh kít lại trước nhà trước khi người ta kịp đóng cửa trước lại. Mike đưa mắt nhìn từ người lái xe, với mái tóc vàng óng rối tung vì gió thổi, khuôn miệng cười hết cỡ và đôi lông mày nhướng lên thách thức sang Larsen, người trông có vẻ như vừa đứng ngoài nắng quá lâu.

Ai là người căng thẳng đây?

Tới lúc này, những lời giới thiệu trở nên không cần thiết.

Mike nhận ra cô em gái từ bức ảnh chụp chung Becca và Annabelle mà cô vẫn để trên tủ.

Becca đưa tay nắm lấy kính chắn gió, đứng dậy, nhảy ra khỏi xe. Cô gái quả là biết cách diễn một màn xuất hiện ấn tượng. Chẳng lạ Annabelle lại yêu mến cô bạn mình đến thế. Mike cố mỉm cười trong khi nỗi đau lại nhói lên trong anh. Anh đã bắt gặp mình đưa tay về phía điện thoại cả trăm lần từ lúc bước ra khỏi cửa căn hộ của cô. Chia sẻ mọi thứ cùng Annabelle đã trở thành một thứ bản năng thứ hai, bên cạnh ngủ cùng cô, nghĩ về cô, lo lắng cho cô, và yêu cô. Anh muốn hỏi Becca xem cô gái có nghe ngóng được gì từ Annabelle không, nhưng hai người thậm chí còn chưa được giới thiệu với nhau.

“Mike,” Larsen nói. “Đây là Becca, con gái bố.”

Bạn nên làm gì khi gặp em gái mình lần đầu tiên? Bắt tay chăng? “Xin chào.”

Becca đứng trước mặt anh, mặc một chiếc quần soóc rộng thùng thình trễ sâu xuống dưới hông, một cái áo bó sát, gấu áo còn cách xa cạp quần soóc đến cả bốn inch[7], và cuối cùng là đôi dép xỏ ngón. Cô gái rất cao, mảnh mai, và xinh đẹp. Cô em gái nhìn anh chăm chú bằng đôi mắt xanh lục xen lẫn những tia sáng vàng, pha thêm một chút màu đồng, kèm thêm rất nhiều vẻ tò mò. Cô gái có đôi mắt thật đáng kinh ngạc, và ngay lúc này, chúng đang ngắm nghía đo đạc anh.

“Tôi không dám chắc nên nói chào mừng đến với gia đình hay khuyên anh nên ba chân bốn cẳng mà chuồn đi cho nhanh.”

“Rebecca, đủ rồi đấy.”

“Tôi có cảm giác cả hai lựa chọn được đưa ra đều rất chân thành.”

“Annabelle nói tôi sẽ thích anh. Vậy hôm nay anh cảm thấy thế nào?”

Anh không thể đừng được không tròn mắt ra nhìn chằm chằm. Anh đã nhìn thấy đôi mắt gần như giống hệt đôi mắt trong bức chân dung của Chip, nhưng Mike nhớ Chip có một mắt nửa màu lục nửa ngả nâu.

“Tôi sẽ sống sót qua được. Cô đã nói chuyện với Annabelle chưa?”

Khuôn mặt Larsen trở nên còn đỏ sẫm hơn. Mike tự hỏi liệu có phải ông gặp vấn đề về huyết áp hay không.

Bố anh nuốt khan thật lớn tiếng. “Bố nghĩ con không còn qua lại với...”

“Cẩn thận đấy, bố. Bố sẽ không muốn để Mike đây biết bố đã cư xử với cô gái anh ta yêu tệ đến thế nào đâu.”

“Tôi chỉ lo lắng về cô ấy. Tôi cần biết cô ấy vẫn ổn.”

“Vậy anh nghĩ cô ấy sẽ thế nào, Mike? Nhảy xuống cầu Brooklyn chắc? Nếu đó là tất cả những gì làm anh bận tâm, thì đừng nhọc công. Cô ấy đã trải qua những thử thách còn khắc nghiệt hơn chuyện bị anh làm tan nát trái tim. Chuyện này chỉ giống như một cuộc dạo mát trong công viên nếu so với việc phải chứng kiến người đàn ông duy nhất còn lại cô ấy từng yêu chết.”

Larsen chen vào. “Cô ta thèm muốn tiền của Chip. Cũng giống như cô ta muốn tiền của Mike.”

Mike bật cười. “Tôi chẳng có đồng nào cả.”

“À, có đấy... hoặc sẽ có. Và đó chính xác là lý do khiến cô ta sớm bám chặt lấy con.”

“Thật ngớ ngẩn. Cô ấy chẳng bao giờ đả động lấy một lời về Chip - ít nhất là những khi không chịu ảnh hưởng của thuốc.”

“Vậy là cô ta có vấn đề với ma túy nữa sao? Cũng chẳng lạ.”

Mike bắt đầu thực sự cảm thấy không ưa Larsen. “Cô ấy bị đau mắt cá chân và phải dùng thuốc giảm đau. Ông làm sao vậy? Lỗi duy nhất của Annabelle là cô ấy yêu Chip chứ không phải tôi. Đây là một trường hợp điển hình của việc nhầm lẫn tình cảm. Có lẽ cô ấy thậm chí còn không hề biết khi làm thế.”

Becca bật cười. “Tôi biết anh là một bác sĩ chuyên khoa phổi. Tôi đoán bây giờ anh lại kiêm cả bác sĩ tâm lý nữa phải không? Anh trải qua một tuần luân chuyển tại khoa tâm lý trong lúc học trường y, và rồi bất thình lình biến thành bác sĩ Freud[8] đúng không? Anh chẳng thể biết gì về nhầm lẫn tình cảm nếu nó có đớp vào mông anh đi chăng nữa.”

“Phải rồi, và làm thế quái nào cô biết được?”

“Rebecca, Chip, đủ rồi đấy. Cả hai đứa.”

Người bố đưa mắt nhìn từ Becca sang Mike. Becca tái mặt đi, cả Larsen và Elaine cũng vậy. Mika không thể tin nổi chuyện này lại tái diễn. “Tôi... tôi cần phải đi.”

“Mike. Bố xin lỗi. Chỉ là một chút lỡ lời thôi.”

“Không, tôi xin lỗi. Tôi không thể làm được chuyện này ngay bây giờ. Tôi vừa trải qua vài ngày khắc nghiệt, và kiểu gì tôi cũng phải quay lại làm việc. Tôi cần thêm thời gian.”

Becca nắm lấy tay anh. “Mike, đợi đã.”

“Không. Tôi cần phải đi.”

“Không phải khi anh đang bực bội.”

“Becca, tôi đã bực bội từ ngày hôm qua rồi. Tôi ổn cả. Tôi là bác sĩ, lạy Chúa. Tôi có thể thích ứng được.”

Becca nhìn bố cô cầu khẩn.

Larsen xẹp xuống như một quả bóng xì hơi. “Bố xin lỗi, Mike. Nhưng nhìn thấy con và Rebecca cãi cọ... giống hệt như nó và Chip luôn như thế... vậy đấy. Bố xin lỗi.”

“Phải, tôi cũng thế.” Mike quay người lại để ra về.

Larsen đặt tay lên vai anh, và anh dừng lại. “Michael, lái xe cẩn thận.”

Anh gật đầu, mở cánh cửa nặng nề ra, và bước ra ngoài ánh nắng. Becca đi theo sát sau lưng anh.

“Vậy là anh lại bỏ chạy?”

Mike đã chịu quá đủ. Anh đang muốn phát điên, và cô đã chọn nhầm câu nói. “Tôi không cần cô hay bất cứ ai dạy tôi phải sống cuộc sống của tôi như thế nào. Tôi đã sống tốt không cần đến cô và bố cô suốt ba mươi hai năm. Bây giờ tôi vẫn sẽ có thể sống ổn không cần đến các người.”

Becca mỉm cười, bước tới bên anh, đưa hai cánh tay vòng quanh hông anh, ôm chặt lấy anh. “Em vẫn rất mừng đã tìm thấy anh. Hoặc rằng Annabelle đã tìm ra anh. Cho dù anh muốn thừa nhận hay không, anh là anh trai em, và em yêu anh. Bố cũng thế, có lẽ còn nhiều hơn những gì anh có thể hình dung. Nói cho cùng, anh là kết quả từ tình yêu của đời ông. Anh hoàn toàn có thể làm quen với gia đình mình. Hãy dành cho anh thêm thời gian. Em sẽ không đi đâu hết, và anh biết gì không? Cả Annabelle cũng thế. Một khi anh đã vượt qua được phần khó chịu của mình, vượt qua được cái tôi bị tổn thương, anh sẽ thấy cả cô ấy cũng yêu anh.”

Mắt Mike cay xè. Anh muốn rũ cô khỏi anh, nhưng không thể. Và anh cũng không thể tảng lờ những gì cô nói.

Anh lùi lại, và Becca buông anh ra. Larsen cùng Becca đứng nhìn theo anh từ trên bậc thềm. Anh gật đầu chào họ, chui vào trong xe, và lái quanh quãng đường vòng để đi ra theo đúng con đường anh đã vào. Anh lao nhanh về phía lối ra khỏi lãnh địa, về phía tự do. Anh lái tới lối rẽ, qua cạnh ngôi nhà của người gác cổng, qua lối vào mở ra giữa tường đá, rời khỏi khu lãnh địa, nhưng vẫn không hề cảm thấy ít bị ràng buộc hơn.

________________________________________

[1] Một loại thuốc nhỏ mắt.

[2] Khu thượng lưu giàu có ở Philadelphia.

[3] 1 foot = 30,48 cm

[4] Tức thành phố Philadelphia.

[5] Tuyến đường chính.

[6] 1 mẫu Anh (acre) = 4048,6 m2

[7] 1 inch = 2,54 cm.

[8] Sigmund Freud, nhà phân tâm học nổi tiếng người Áo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.