Tập đoàn Văn Lai.
Phòng tổng giám đốc.
Trương Quân Nhân không được vui khi đang trong mộng đẹp lại bị Văn Thiếu Kiệt gọi điện thoại lôi cổ đến đây. Cả đêm anh thức trắng gần tới 5 giờ sáng, mới vừa ngủ được hơn 1 tiếng thì điện thoại reo. Nếu không phải vì liên quan tới cô nhóc kia, anh còn lâu mới nể mặt mà bò tới đây để ngồi đợi như vậy.
Nhắc đến Lý Tương Tư, Trương Quân Nhân chau mày suy nghĩ. Khi nhận được thông tin mẹ anh cho người bắt cóc cô, anh vội vàng chạy đến, vào nhà thì thấy tình cảnh khiến bản thân không biết nên mở miệng nói gì. Cô nhóc chẳng có thái độ gì gọi là sợ hãi, ngược lại còn cười nói vui vẻ trò chuyện với mẹ anh, làm ơn đi, là mẹ anh bắt cóc cô đến đây đó, ít ra phải sốt ruột chờ đợi anh đến cứu chứ, đằng này….
Điều khó hiểu hơn chính là, anh mắt cô nhóc nhìn anh rất kì lạ, làm anh rợn óc cả người. Là do anh hiểu lầm? Nên thấy có vẻ thương hại cùng đồng cảm trong cái nhìn đó? Chết tiệt, chắc chắn là bà mẹ đáng kính của anh đã tiêm vào đầu có thứ gì đó không hay rồi.
Loay hoay mãi đến 2 giờ sáng. Lúc này Lý Tương Tư lại bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, anh thì kêu người dọn phòng, mẹ anh nhanh chóng đánh phủ đầu, nói người làm đã nghỉ ngơi, dọn phòng chũng chẳng kịp, lấy tốc độ như sợ người thay đổi ý, bà đem cô nhóc cùng anh ném vào phòng, còn tốt bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-co-ngoc-la-osin/3093660/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.