Từ lúc trở về, Trương Quân Nhân cứ cầm điện thoại lên rồi bỏ xuống, đi đi lại lại trong phòng cứ như mông bị nổi u nhọt vậy. Nhìn dãy số trên màn hình, anh cứ nhăn mày, nguyên nhân gọi điện thì đã tìm ra, nhưng đơn giản vậy thì cuộc nói chuyện sẽ nhanh kết thúc. Như vậy thì có khác gì không nói đâu?
Chần chừ một hồi, Trương Quân Nhân cũng ấn gọi dãy số kia. Âm thanh reo từng hồi trong điện thoại, cũng khiến anh từng nhịp tim khuấy động theo. Chẳng biết là lo sợ chủ nhân của dãy số kia không bắt máy, hay là bắt máy, mà anh cứ lẩm nhẩm gì đó, đến khi….
“A, lô…” Lý Tương Tư đang hì hục trong bếp nấu ăn. Bất chợt điện thoại reo, cô phải bỏ hết mọi việc đang dang dở. Nhìn số điện thoại lạ, cô cau mày bắt máy, nghe bên kia im lặng không trả lời, cô bực tức hỏi thêm một câu liền muốn tắt máy, thì âm thanh lúc này truyền đến.
“ Là…Là tôi..” Trương Quân Nhân hơi ấp úng lên tiếng khi giọng điệu của Lý Tương Tư có chút mất kiên nhẫn. Thiệt là…con gái con lứa, ít ra cũng nên dịu dàng nhẹ nhàng một tí. Vì sao mới nghe không ai lên tiếng liền khó chịu? Không biết là anh hơi e…Khụ, ngại sao?
“Anh là ai?” Lý Tương Tư hơi cáu gắt. Hôm nay chắc chắn là ngày đen đủi nhất của đời cô. Lúc sáng thì gặp tai nạn xe cộ, bị tên khốn kiếp mặt trắng vừa uy hiếp, vừa thoả thuận điều kiện giải hoà. Trưa về nhà thì mới phát hiện ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-co-ngoc-la-osin/3093652/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.