Trong một đêm, người trên đảo đã chết hơn phân nửa. Cố Tích Triều ẩn thân trong sơn động, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của họ, nhưng những tiếng rên xiết thảm thiết này cũng không thể dao động được tâm y.
Gia Cát Tiểu Hoa đã từng đánh giá Cố Tích Triều là “Tiềm long chớ dùng”, là bởi vì ‘long hữu nghịch lân’*, một khi gợi lên nghịch lân của y, gần xa giết tất!
* “Long hữu nghịch lân, xúc tất chi nộ.”
(Rồng có vảy ngược, đụng vào ắt nổi giận => có nghĩa là ai cũng có chuyện không muốn người khác chạm vào, nếu không không biết được hậu quả)
Người chết trên phạm vi lớn như vậy, nhất định sẽ có kẻ phát hiện ra có vấn đề. Cho nên Cố Tích Triều phải tìm được Đoạn Mi Nhi, để nàng ta ngăn cản người khác hạ nguyền rủa thuật mới được. Số một số hai, nghĩa là trên đảo có thể có người so được với Đoạn Mi Nhi, nói cách khác, tất sẽ có người phát hiện được dị thường của Đoạn Mi Nhi. Khi bắt đầu chuyến đi, Cố Tích Triều cũng đã lo lắng đến chuyện này, nhưng y không còn lựa chọn nào khác, đành phải chịu phiêu lưu.
Đột nhiên, Cố Tích Triều cảm thấy rất lạnh, lạnh như ba ngày trước bị Đoạn Mi Nhi khống chế, không, so với lúc trước còn lạnh hơn, tựa như trong nháy mắt bị đông lại. Đây không phải tình trạng nguyền rủa thuật phát tác, mà là người chịu cổ y hạ bị thương. Đoạn Mi Nhi bị thương.
Chết tiệt! Cố Tích Triều phun ra một búng máu, bám vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-chi-thuong/119040/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.