Thông thường, sóng ngầm mãnh liệt luôn ẩn mình dưới mặt biển yên tĩnh.
Cố Tích Triều từ bên hồ trở lại phòng, mời vừa ngồi xuống giường, đột nhiên cảm thấy rất lạnh, không phải bởi sợ hãi hay trực giác phát hiện có nguy hiểm, mà là thân thể. Thân thể y đột nhiên rất lạnh, cảm giác sởn tóc gáy, cả người lạnh đến run rẩy, lạnh từ trong ra ngoài, tựa như vừa ăn phải một khối hàn băng khổng lồ, hàn khí từ trong phế phủ cứ thế toát ra, đến máu cũng đã gần đông lại.
Càng đáng sợ hơn là Cố Tích Triều phát hiện ra y không thể vận công để sưởi ấm, thậm chí y còn không thấy khí vận hành trong cơ thể.
Mà lúc này, Thích Thiếu Thương lại không có trên đảo.
“Cảm giác thế nào?” Đoạn Mi Nhi đẩy ra cánh cửa khép hờ, đi đến bên cạnh Cố Tích Triều, “Rất lạnh phải không?”
Cố Tích Triều giương mắt nhìn nữ nhân ‘không đơn giản’ này, không để ý tới nàng. Y rất lạnh, tựa hồ đã lạnh đến mức không mở được miệng.
“Không cần suy nghĩ nhiều, ngươi đã trúng phải lời nguyền”. Đoạn Mi Nhi dựa vào Cố Tích Triều ngồi xuống bên giường, dùng ngón tay cuốn cuốn một lọn tóc của y, “Rất kỳ quái phải không? Đúng vậy, ngươi quả thật đã đủ cẩn thận, thậm chí đã đoán ra rằng ta có thể biết thuật nguyền rủa, cho nên ngươi không để ta chạm vào, cũng không ăn bất kỳ thứ gì ta làm ra, không nhìn vào mắt ta lấy một lần. Chính là, ngươi lại không phòng bị Hắc nha đầu… Nghĩ ra chưa? Ba ngày trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-chi-thuong/119037/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.