Dẫu sao cũng trải qua một đêm nồng nàn, tôi bây giờ chính thức đã thuộc riêng về anh. Cần gì phải nghĩ vu vơ những lời ăn tiếng nói của người ngoài kia chứ, trong khi cuộc hôn nhân này là do bản thân tôi tự nguyện chấp nhận.
“Tối qua…”
Tôi lờ đi hướng khác, vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Trông anh chẳng giống kẻ ngốc gì cả.”
Anh Tâm lặng đờ người, ngồi thẳng dậy, đôi mắt đăm đăm về phía tôi nhưng vẫn không thốt lên một lời nào.
Tôi lúc này tiến gần bên anh hơn, nhỏ giọng dù chỉ muốn nạt nộ anh vậy.
“Anh bạo quá đấy, người em ê ẩm cả rồi. Không đứng dậy được.”
Anh Tâm chống mắt lên nhìn tôi, chưa rời mắt khỏi lần nào. Mặt anh có chút căng thẳng, không phải vì tôi nói thế khiến anh hờn dỗi vô cớ đấy chứ…
“Trước kia, trông anh có ngốc lắm không?”
Câu hỏi này là ẩn ý gì đây, cứ tựa như người bệnh nửa tỉnh nửa mê hỏi chẳng đâu vào đâu cả. Anh Tâm giống đang thăm dò tôi hơn là đang hỏi về bệnh tình của anh.
Đúng thật là nhìn sơ qua anh sẽ chẳng giống một người có vấn đề về đầu óc thậm chí cả là cách ăn nói đôi khi chỉ biết làm nũng với vợ.
Có lẽ bệnh trạng của anh cũng không đến mức gọi là vô phương cứu chữa như lời đồn. Chỉ là anh không dám thoát ra khỏi cái bóng tối tăm từ quá khứ mà thôi. Để đối diện với hiện tại sao? Suy cho cùng, tôi may mắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-chang-ngoc-biet-yeu/3408833/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.