Gió rít lên từng cơn, khí lạnh khẽ xen vào. Tôi chập chừng lùi bước, cách xa anh ra. Anh cứ thế lại tiến tới, đẩy tôi vào góc tường.
"Em có yêu anh không?"
Đột nhiên anh hỏi vậy cũng khiến tôi khó trả lời, nhưng vì trên danh nghĩa là vợ chồng chẳng nhẽ lại lắc đầu phản kháng.
"Tất nhiên là có. Anh hỏi gì lạ vậy."
Anh buông tay ra, thở phào như trút được gánh nặng.
"Vợ còn yêu anh là tốt rồi. Để anh lấy quế cho em ăn."
Miệng anh tủm tỉm cười, vui vẻ lót dép phi thẳng vào nhà...
Nhiều lúc suy nghĩ của anh cũng khiến tôi phải vắt não để cố mà chiều chuộng theo. Mỗi câu hỏi nếu vốn xem là mang tính nghiêm trọng thì khi qua cửa miệng anh chắc sẽ hóa mất thành lời lẽ tự nhiên có ý thường tình..
Tôi xem anh như chồng, anh coi tôi là vợ nhưng tình cảm thì khó lòng ép uổng được. Chẳng biết còn bao nhiêu lâu tôi mới có thể đủ dũng khí trao trọn trái tim của mình cho anh, dù một phần nhỏ thôi cũng được. Để có cái cớ với người ta, rằng tôi còn chừa một khoảng trống rẽ lối cho anh tiến vào..
Ngoài ngõ, có thằng nhóc cắt đầu đinh, tay cầm nắm xôi gói trong tấm lá chuối xanh. Nó không dám vào, chỉ đứng đó vọng tiếng gọi dì Thoan.
"Chị Thoan ơi! Chị ơi!"
Từ trong nhà, dì Thoan hấp tấp bước ra. Tính tò mò của tôi đột ngột nổi lên, tôi lẹ chân tiến gần đến, mò mẫm xem thằng bé ấy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-chang-ngoc-biet-yeu/3408827/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.