Buổi sớm tinh mơ thức dậy, tiếng gà gáy quang quác ngoài vườn. Mấy cô bán bún gánh hàng gọi mời qua lại trong từng ngõ xóm. Vẻ bình dị thân thuộc vốn có mang cái sự ấm áp len lỏi vào mỗi tia nắng nhẹ nhàng của bình minh.
Thầy tôi mới đó đã khoác áo ra đồng, mặt không chút sắc xuân. Thầy xoa đầu con Mèo, dặn nó trông chừng nhà cửa, sau đó liền thiu thỉu bỏ đi.
Mọi việc vẫn cứ như thường ngày, tựa đêm qua chỉ ngỡ là sự cố hiểu lầm đơn thuần, chưa được giải quyết nên thầy đâm chút bực dọc ra đồng, thế thôi.
Tôi nào nghĩ sâu nghĩ xa làm gì, dù là trước có ganh đua nhau, hàng xóm chắc cũng đâu đến nỗi khiến chuyện nhỏ nhặt ấy trở nên to tát hơn..
Thế đấy, luẩn quẩn cả buổi sáng cho đến trưa nắng về. Thầy tôi bỗng lạ lắm, thầy tức tốc vội vã quẳng cái liềm vào góc xó, mặt mày như chưa kịp thở.
Thầy rót cốc nước, chưa uống ngụm nào đã chạy đến cái nồi vét chút nắm cơm, rắc thêm tí muối vừng đem gói trong bọc lá chuối. Thầy ngồi nhịp nhịp chân, vẫy tay gọi tôi lại.
''Mày chuẩn bị đồ đạc, lên huyện với tao một chuyến''
Thầy dứt lời làm tôi xôn xao khó hiểu, thắc mắc nhìn thầy nhưng xem ra thầy tôi chẳng buồn giải thích đâu. Biết thế nên tôi bèn làm thinh, cứ thuận theo ý thầy.
Nội tôi có lẽ nghe ngóng được từ trong gian bếp, bà chập chững tiến gần đến, mặt bà dần tái nét đi, môi nhợt nhạt hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-chang-ngoc-biet-yeu/3408816/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.