Minh Dương của tôi rất hiểu chuyện, cũng rất lương thiện.
Mẹ ruột nó ngoại tình, ly hôn, đi theo người mới, bỏ rơi nó và ba ở lại.
Nếu là tôi, tôi chắc chắn là hận bà ấy cho đến lúc chết.
Nhưng Minh Dương thì khác.
Khi nó chỉ mới là một cậu học sinh cùng tôi bước vào trường cấp hai, nó mang theo nụ cười đầy gượng ép, tự mình an ủi chính mình:
"Tình cảm của một người rất dễ thay đổi, không ai muốn như thế cả. Có lẽ mẹ tao cũng không kiểm soát được tình cảm của mình nên mới yêu hai người cùng một lúc. Tao chỉ buồn vì sau cùng, bà ấy không chọn ở lại với ba tao, nhưng tao tôn trọng bà ấy."
Mẹ ruột Minh Dương mỗi năm đều về thăm nó, về vào đúng dịp mùng 5 Tết.
Nói là thăm, thực chất là về để xin tiền lì xì của nó với lý do này, lý do nọ.
Minh Dương lại ngỡ rằng: "Tiền lì xì của con cái vốn nên đưa ba mẹ cất giữ hộ mà."
Đến lúc nó lớn, nó nhận thức được rồi, nó lại biện hộ: "Bà ấy có công sinh ra tao, nuôi tao đến tận lúc tao gần 10 tuổi, một tí tiền này thì có là gì? Với cả, ít ra bà ấy còn nhớ đến tao là con."
Ba nó đi thêm bước nữa, nó cũng không trách.
Hồi mẹ kế mới ra mắt, nó nửa mừng nửa lo.
Minh Dương sợ mình cư xử không đúng mực, sợ mẹ kế không thích nó, sợ mình sẽ làm lỡ duyên của ba.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-cau-tro-ve/2853000/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.