Thanh Anh ngẩn người, chậm rãi quay đầu lại.
Là Kim Ngọc Nghiên ở Khải Tường Cung.
Kim Ngọc Nghiên là cống cữ người Triều Tiên, khác biệt với người Mãn Châu, tuyển cống nữ dĩ nhiên cũng phải là những người có dung mạo xuất chúng, cho nên vẻ ngoài của Kim Ngọc Nghiên vô cùng kiều diễm, tựa như đóa hoa thược dược nở rộ giữa ngàn hoa.
Kim Ngọc Nghiên có đôi mắt phượng trong trẻo yêu mị, lông mi cong dài, làn da trắng như bạch ngọc. Gương mặt xuân phơi phới, đôi mắt phượng lúc nào cũng lóng lánh nước, toàn bộ gương mặt được tô điểm hoàn hảo không thể bắt bẻ.
Kim Ngọc Nghiên hời hợt hành lễ, giọng nói nhỏ nhẹ lười biếng: “Thần thiếp thỉnh an Nhàn phi nương nương”.
Thanh Anh cười nhạt: “Gia Tần miễn lễ”.
Kim Ngọc Nghiên nhìn Lý Ngọc đứng phía sau Thanh Anh, ý cười càng thêm trầm: “Đây không phải là Lý Ngọc vốn hầu hạ Hoàng Thượng à, sao hiện tại lại ở chỗ Nhàn phi thế?”
Trong lòng Thanh Anh hiểu rõ, Kim Ngọc Nghiên cố tình biết rõ còn hỏi. Lúc trước, chuyện Lý Ngọc bị phạt ầm ĩ đến mức trên dưới phủ đều biết, sao Kim Ngọc Nghiên có thể không biết? Chẳng qua chỉ đang muốn làm khó Lý Ngọc mà thôi.
Thanh Anh bình tĩnh nói sang chuyện khác: “Gia Tần, hôm nay còn phải tới thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, chúng ta mau đi thôi”.
Gia Tần cũng cười đáp: “Vậy thần thiếp cung kính không bằng tuân mệnh”.
Hai người cùng đến Trường Xuân Cung của Hoàng Hậu. Lúc tiến vào đại diện đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-can-long-xuyen-vao-nhu-y-truyen/3711874/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.