Lý Ngọc lúng túng lắp bắp: “Vương gia….”
Hoằng Lịch cười lạnh: “Còn đợi ở đây?”
Lý Ngọc lập tức không dám nói nữa, gã mơ màng dập đầu ba cái rồi đứng dậy rời đi. Ngày thường sống lưng gã luôn thẳng, dương dương tự đắc, hiện tại lại cong gập xuống, dáng vẻ sa sút tinh thần.
Trong thư phòng lặng ngắt như tờ, đám hạ nhân không dám thở mạnh, tựa như có mây đen bao phủ tràn ngập thư phòng. Quần áo Vương Khấm đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, gã vẫn luôn cúi đầu, sợ không cẩn thận bị Hoằng Lịch trút giận. Lý Ngọc đã theo Vương gia từ khi còn bé, nhưng không ngờ Vương gia lại xử lý dứt khoát như thế, hoàn toàn không màng đến tình nghĩa xưa. Vương gia…. đã thay đổi rồi, càng ngày càng trở nên nhẫn tâm vô tình hơn.
Dĩ nhiên Vương Khâm hiểu lần này Lý Ngọc bị oan. Thanh phúc tấn đến hỏi Vương gia đi đâu, Lý Ngọc nói cho Thanh phúc tấn biết. Thanh phúc tấn đi tới phòng tú nương kia, lúc này mới nghe thấy cuộc đối thoại giữa Vương gia và tú nương. Nhưng Vương gia không quan tâm Lý Ngọc có oan ức gì, bọn họ là nô tài, không có cơ hội giải thích với chủ tử. Nếu Vương gia muốn Lý Ngọc chết, Lý Ngọc cũng phải khấu đầu tạ ơn.
Việc Hoằng Lịch xử phạt Lý Ngọc đã đồn đãi khắp Vương phủ, mà dĩ nhiên đây là trò do Hoằng Lịch bày ra. Hắn muốn trên dưới cả phủ này biết, nếu kẻ nào dám lén dò hỏi hành tung của hắn, kết cục chắc chắn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-can-long-xuyen-vao-nhu-y-truyen/3703741/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.