“Tiểu chủ, đây là linh lăng hương phu nhân đưa tới dùng để tránh thai”. Tố Luyện cầm theo một hộp gỗ nhỏ trang trí tinh xảo, bên trong đựng đầy ắp hương liệu, một mùi hương nồng nhẹ lập tức tràn ra, Lang Hoa vội dùng khăn che kín mũi, không dám ngửi tiếp.
“Hồi môn của ta có hai chiếc vòng vàng nạm phỉ thúy hoa sen, ngươi cho người kín đáo nhét hương liệu này vào trong vòng, tuyệt đối không được để cho người khác biết”.
Tố Luyện đậy nắp hộp lại: “Vâng, nô tì lập tức đi làm ngay”.
Lang Hoa nhìn Tố Luyện rời đi, trong lòng trầm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. Nàng dĩ nhiên biết nàng làm sai, Thanh Anh và Hi Nguyệt có thể khai chi tán diệp cho Vương gia là chuyện tốt, nàng không nên ghen tị. Nhưng nàng cần đảm bảo bản thân phải bình an sinh hạ con trưởng trước. Thanh Anh và Hi Nguyệt đều là mầm mống uy h.i.ế.p quá lớn, nếu bọn họ có con sẽ uy h.i.ế.p đến địa vị của chính thê.
Lang Hoa nắm chặt khăn tay, gương mặt thường ngày luôn dịu dàng hiền thục, lúc này xuất hiện vài phần cương quyết.
*
Hoằng Lịch viết chữ trong thư phòng, nghe Lý Ngọc tới báo liền hỏi: “Vòng tay, vòng tay gì?”
“Phúc Tấn tặng hai vị Trắc Phúc Tấn mỗi người một chiếc vòng, được tỉ mỉ lựa chọn từ hồi môn của Phúc Tấn. Phúc Tấn nói, đây là để thể hiện thê thiếp trong phủ hòa thuận”.
Hoằng Lịch mỉm cười nói: “Phúc Tấn có tâm”.
Lý Ngọc rời khỏi thư phòng, nhẹ thở hắt một hơi. Mỗi lần ở chung cùng Vương gia, gã luôn cảm thấy bị khí thế của Vương gia đè ép không thở nổi, giống như ngài đã ngồi trên vị trí Hoàng Đế từ lâu, khống chế mọi việc trong lòng bàn tay.
Từ sau ngày tuyển tú, tính tình Vương gia thay đổi rất nhiều. Trước đây Vương gia thích Thanh Anh cách cách, nhưng sau khi thành thân, Vương gia lại có vẻ chẳng có chút nhiệt tình gì với Thanh Anh cách cách, ngược lại có thiên hướng muốn kiểm soát tình hình hậu viện. Mọi nhất cử nhất động của Phúc Tấn cùng hai vị Trắc Phúc Tấn đều được Vương gia nắm rõ, ham muốn khống chế này khiến Lý Ngọc tặc lưỡi nổi da gà.
Sao Lý Ngọc có thể biết được, người trước mặt gã hiện tại đã không còn là Hoằng Lịch chính gốc, mà là Càn Long Hoàng Đế từng ở trên đỉnh quyền lực suốt 63 năm.
*
Thanh Anh chậm rãi đến trước cửa thư phòng, hơi cúi đầu chào Lý Ngọc và Vương Khâm: “Lý công công, Vương công công”.
“Thanh phúc tấn, ngài muốn gặp Vương gia sao?”
“Đúng vậy”. Thanh Anh gật đầu nói, tiếp nhận hộp thức ăn từ trong tay A Nhược, “hôm nay thời tiết nóng bức, ta tới dâng cho Vương gia chén ô mai ướp lạnh”.
Vương Khâm đi vào thông báo một tiếng, sau đó vui vẻ bước ra nói: “Thanh phúc tấn, mời ngài vào trong”.
Thanh Anh bước vào thư phòng thấy Hoằng Lịch đứng trước thư án, tập trung tinh thần viết chữ, không hề ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nàng ngồi xổm hành lễ: “Thiếp thân thỉnh an Vương gia”.
Hoằng Lịch lúc này mới ngẩng đầu lên: “Nàng đến rồi”.
Vốn Hoằng Lịch không hề muốn nạp Thanh Anh làm trắc phúc tấn, nhưng ngại Thiên Đạo nên không thể không đi cầu xin thánh chỉ ban hôn.
Hoằng Lịch thật sự rất ghét Kế hậu đời trước, cho nên không hề có sắc mặt tốt khi gặp Thanh Anh. Nhưng hắn cũng nhanh chóng phát hiện Thanh Anh không giống như Kế hậu đời trước, ít nhất thì hiện tại nàng vẫn là một đóa hoa hiểu chuyện, chưa biến thành “Như Ý”, cho nên hắn đành tạm thời buông bỏ khúc mắc, nhượng bộ ở chung cùng Thanh Anh.
Sau này đăng cơ, hắn không cho nàng ta lên làm Kế hậu là được, Hoằng Lịch nghĩ như thế.
Hoằng Lịch không có tình cảm từ thuở niên thiếu với Thanh Anh, nhưng Thanh Anh vẫn có tình cảm sâu đậm với Hoằng Lịch. Trong ngày tuyển tú, sau khi biết được chuyện xảy ra với cô mẫu, nàng cảm thấy trời đất như sụp đổ, không chỉ là hôn sự của nàng, mà toàn bộ Ô Lạp Na Lạp thị có khi cũng không thể bảo toàn trọn vẹn. Nhưng không ngờ Hoằng Lịch lại cầu xin thánh chỉ ban nàng làm Trắc phúc tấn, Thanh Anh vừa ngạc nhiên vừa cảm động, hóa ra hắn cũng yêu nàng.
Nếu yêu một người, chắc chắn sẽ khắc phục ngàn vạn khó khăn để cưới được nàng về nha. Tuy sau khi vào Vương phủ, hai người không còn thân mật như trước lúc thành thân, nhưng Thanh Anh vẫn cho rằng Hoằng Lịch chỉ thêm cẩn trọng hơn thôi, trong lòng vẫn luôn có nàng.
“Thiếp Thân làm một bát ô mai ướp lạnh, xin Vương gia dùng giải nóng”.
Thanh Anh lấy bát từ hộp thức ăn ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn sách của Hoằng Lịch.
“Tuy gọi là ướp lạnh, nhưng thiếp thân không dám dùng băng, mà đặt ấm trà trong lòng giếng, dùng sự lạnh lẽo của đáy giếng ướp lạnh. Vương gia nếm thử xem”.
“Ừ, nàng có tâm”. Hoằng Lịch muống một ngụm, gật đầu khen ngợi, “Đúng là rất ngon miệng”.
Hoằng Lịch buông thìa, vô tình liếc nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay Thanh Anh. Đó là một chiếc vòng vàng ròng, mặt trên khảm các loại đá quý nhiều màu nhìn rất bắt mắt. Hoằng Lịch hỏi: “Chiếc vòng tay này do Phúc Tấn ban thưởng sao?”
Thanh Anh kinh ngạc trả lời: “Sao Vương gia biết chuyện này?”
Hoằng Lịch cười như không cười: “Dĩ nhiên chuyện gì ta cũng biết”.
Lúc này Thanh Anh vẫn còn chưa biết, sau này nàng sẽ từ từ cảm nhận được thâm ý sâu xa trong lời Hoằng Lịch vừa nói.
“Phúc Tấn ban cho thiếp và Cao tỷ tỷ mỗi người một cái, thiếp và Cao tỷ tỷ sẽ luôn mang theo bên người, nhớ kỹ tâm ý của Phúc Tấn”.
Hoằng Lịch gật đầu: “Vốn nên như thế”.
Tâm tình Hoằng Lịch hôm nay không tồi, để cho Thanh Anh giúp hắn mài mực. Thanh Anh vội vàng đồng ý, bước đến bên cạnh bàn giúp Hoằng Lịch mài mực. Hoằng Lịch cúi đầu, vừa lúc thấy Thanh Anh đeo hộ giáp, lập tức cau mày: “Ta thấy nàng lúc nào cũng đeo hộ giáp, chẳng lẽ mấy cái móng tay này quý giá vậy sao? Đến Phúc Tấn cũng không đeo thường xuyên như nàng, nàng mau tháo xuống đi”.
Thanh Anh nghe những lời này liền ngẩn ngơ. Hoằng Lịch khó hiểu nhìn nàng, cảm thấy phản ứng của nàng ta quái lạ. Hắn chỉ muốn Thanh Anh tháo hộ giáp thôi mà, không phải muốn mạng của nàng, nàng tỏ thái độ này cho ai xem.
Thanh Anh sửng sốt một hồi, sau đó thấp giọng nói: “….. Thiếp thân chỉ cảm thấy… hộ giáp là thể diện của thiếp thân”.
Vốn Hoằng Lịch không muốn nhiều lời với nàng, nhưng Thanh Anh là Trắc Phúc Tấn của hắn, sau này nếu trở thành phi tử khéo lại khiến hắn mất mặt. cho nên Hoằng Lịch nhẫn nại nói: “Hộ giáp chỉ là vật ngoài thân, thể diện không đến từ hộ giáp. Ta và Hoàng A Mã đều không dùng hộ giáp, chẳng lẽ nàng cảm thấy chúng ta sống không có thể diện sao?”
Thanh Anh vội quỳ xuống: “Thiếp thân không dám”.
“Từ trước tới nay thể diện luôn là nội tại. Tâm tính cứng cỏi thì dù bề ngoài dơ bẩn, bên trong vẫn trong sáng thanh khiết. Còn những kẻ tâm tính không kiên định, bình thường bên ngoài tô vàng dát ngọc, nhưng bên trong đen tối thối rữa. Thanh Anh, nàng hiểu không?” Lần này đúng là hiếm có dịp Hoằng Lịch ân cần dạy bảo ai đó như thế.
Thanh Anh chớp chớp mắt, cúi đầu đáp: “Thiếp thân hiểu”.
Hoằng Lịch không rõ Thanh Anh có hiểu hết ý tứ của hắn hay không, hắn cho Thanh Anh đứng lên rồi nói tiếp: “Nửa tháng nữa là đến sinh thần của ngạch nương, Hoàng A Mã cho người tổ chức trong cung, đến lúc đó chúng ta hãy cùng đi chúc thọ ngạch nương”.
Thanh Anh gật đầu đáp: “Vâng ạ”.
Dứt lời, không biết nàng nhớ đến cái gì, liền dùng ánh mắt thẹn thùng mà nàng ta tự cho rằng đã che giấu rất tốt lén nhìn Hoằng Lịch mấy lần. Hoằng Lịch bị nhìn đến toàn thân nổi da gà, bất đắc dĩ hỏi: “Lại sao nữa vậy?”
“Vương gia còn nhớ lúc trước, khi chúng ta mới gặp nhau đã cùng xem một vở diễn tên《Tường đầu mã thượng không》?”
Hoằng Lịch lục tìm kí ức của nguyên chủ nửa ngày mới tìm ra đoạn kí ức xa xôi giống như thế, hắn gật đầu thuận miệng đáp: “Nhớ rõ, sao vậy?”
“Tường đầu mã thượng dao tương cố, nhất kiến tri quân tức đoạn trường”. Ánh mắt Thanh Anh có chút lưu luyến, “Đó là lời thề của chúng ta khi niên thiếu…”
“Dừng dừng dừng”. Hoằng Lịch nhịn không nổi ngắt lời nàng, “Chẳng lẽ giữa chúng ta không còn lời thề nào khác à? Nàng có thể đừng nhắc đi nhắc lại một câu như thế này không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]