Địa phủ.
Trong một dinh thự trạm trổ hoa lệ hiện tại đang truyền ra tiếng gậy gộc đánh vào da thịt trầm đục cùng tiếng gào thảm thiết của ai đó.
“Hoàng… Hoàng gia gia, ngài… ngài đừng đánh nữa!”
Một người đàn ông nhìn bề ngoài chỉ hơn 30 tuổi đang quỳ trên mặt đất, thê thảm ngước nhìn một người đàn ông khác đang cầm gậy đứng trước mặt. Người đàn ông này khí độ bất phàm, giữa hai hàng lông mày tự nhiên hiển lộ khí khái hậu duệ hoàng tộc, nhưng hiện tại lại đang nổi giận đùng đùng cầm một cây gậy, hung hăng đánh người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
Bên cạnh hai người cũng có một người đàn ông khác đang đứng. Người này thoạt nhìn cũng chỉ hơn 30 tuổi, vẻ mặt ngoan ngoãn vâng dạ.
“Hoàng A Mã, Hoàng A Mã, ngài cứu con, cứu con với á!” Người đàn ông quỳ trên mặt đất rên rỉ cầu xin người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Ba người thoạt nhìn vẻ ngoài tuổi tác không có gì cách biệt, nhưng tại sao lại gọi nhau bằng danh xưng “Hoàng gia gia, Hoàng a mã”?
Hóa ra, sau khi đế vương trên trần gian băng hà, hồn phách về với địa phủ, thân phận tôn quý của bọn họ cũng nhận được vài phần sự tôn kính của Thập Điện Diêm La, cho nên đã đồng ý để bọn họ có được dáng hình lúc sung mãn nhất, thoát khỏi luân hồi nhân gian, ở lại địa phủ.
Người đàn ông quỳ trên mặt đất à vị Hoàng Đế Đại Thanh thứ 18___ Ái Tân Giác La Mân Ninh, niên hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-can-long-xuyen-vao-nhu-y-truyen/3703735/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.