Vẫn còn chút do dự, Sa Hạ quyết định tiến lại gần cậu. Cô hét lên, cố tỏ ra mạnh mẽ giữa không gian lạ lẫm này: “Nam Tuấn!”
Nam Tuấn giật mình quay đầu lại, ánh mắt ban đầu đầy ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng nở một nụ cười nửa miệng quen thuộc.
Cậu ngả người ra ghế, khoanh tay lại, trêu chọc như mọi khi: “Tôi không đi học mấy ngày mà cậu đã nhớ tôi rồi à?”
Câu nói của cậu khiến Sa Hạ khựng lại một chút, nhưng cô không để mình bị lấn át. Cô đáp trả ngay lập tức: “Ai thèm nhớ cậu chứ! Chỉ là cô giáo lo lắng nên nhờ tôi tới đây tìm cậu thôi. Được rồi, đi về lớp thôi”
Nam Tuấn lơ đễnh quay lại màn hình, chẳng buồn bận tâm: “Cậu muốn về thì tự về một mình đi, tôi không về.”
Sa Hạ nhìn thấy thái độ đó liền không kìm được sự khó chịu. Cô nhanh chóng lỗi tay Nam Tuấn ra khỏi bàn phím: “Đi về, cậu phải đi về với tôi, đừng chơi game nữa!”
Nam Tuấn quát lớn, lần đầu tiên trong mối quan hệ của họ, cậu thật sự lớn tiếng: “Tôi đi hay ở thì liên quan gì đến cậu!”
Tiếng quát của cậu khiến Sa Hạ đứng sững lại. Cả quán net như ngừng hoạt động trong giây lát, và mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía họ.
Cô mở to mắt nhìn Nam Tuấn, cảm giác bị tổn thương trào dâng. Nam Tuấn vốn là người hay trêu đùa cô, nhưng chưa bao giờ cậu lớn tiếng với cô như vậy.
Trong khoảnh khắc ấy, Sa Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-bias-la-lieu-thuoc-chua-lanh/3725716/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.