Sa Hạ vừa trở lại trường sau một thời gian dài nghỉ ốm, công việc hội học sinh chồng chất khiến cô bận rộn không ngừng nghỉ.
Những xấp giấy tờ, sổ sách cần cô ký đã chất đống như núi, và Sa Hạ không còn cách nào khác ngoài việc dồn hết tâm trí vào giải quyết cho xong. Vừa bước chân ra khỏi lớp, trên tay bê theo một đống hồ sơ nặng trĩu, đi tới phòng giáo viên.
Khi đang đi trên con đường nhỏ đầy nắng dẫn đến phòng giáo viên, bất ngờ từ phía sau, một đôi tay tinh nghịch che lấy mắt cô. Giọng nói quen thuộc vang lên:
"Ú òa! Đố biết là ai?" Giai Ân cười lớn, cố gắng làm Sa Hạ giật mình.
Không hề nao núng, Sa Hạ nhẹ nhàng trả lời, đôi mắt nở nụ cười mỉm: "Cậu không cần phải mất công hù tớ đâu. Chỉ cần nghe hơi thở thôi, mình cũng đã biết là cậu rồi, Giai Ân à."
Giai Ân, gương mặt thoáng nét thất vọng, phụng phịu: "Cậu vô vị quá Sa Hạ! Làm người ta mất công như thế mà chẳng bất ngờ gì cả."
Sa Hạ cười khẽ, đôi mắt dịu dàng, nhìn Giai Ân như thể cô bạn thân là một đứa trẻ nghịch ngợm: "Thế mà cậu vẫn cố thử hù tớ, không phải sao?"
Giai Ân chép miệng, giả vờ ủ rũ: "Không biết mấy đứa con trai trong trường mê cậu cái gì nữa. Thật khó hiểu!" Cô nhấn mạnh câu cuối, nhìn Sa Hạ với ánh mắt tinh nghịch.
Sa Hạ cười phá lên: "Đấy là do cậu không có mắt nhìn thôi."
Giai Ân lập tức trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-bias-la-lieu-thuoc-chua-lanh/3725296/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.