Mấy ngày nay Đường Nùng đều ở phòng vẽ tranh, tuy rằng cô không đi quấy rối Từ Mạch nhưng cô cũng không muốn đi học. Hôm nay đúng lúc mặt trời lên, cô lựa chọn vị trí bên cửa sổ để vẽ, chán đến chết mà ngồi vẽ sân trường.
Vẽ và vẽ, đột nhiên ánh mắt cô đình trụ.
Một thiếu niên tinh tế thon dài ôm quả bóng từ cổng đi vào, mái tóc màu đen hơi ướt mà dán ở trên trán, làn da trắng nõn, đôi mắt đen nhánh.
Hửm?
Đó là ai?
Thật không tồi, đôi mắt Đường Nùng cong lên.
"Chào buổi sáng, tiểu soái ca!" Đường Nùng mở cửa sổ ra lớn tiếng kêu.
Bước chân thiếu niên dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn cô, quay đầu lại nhìn nhìn, xác định trong sân không có ai là "tiểu soái ca" mà cô nói trừ mình, lại lần nữa ngẩng đầu cùng cô đối diện.
"Đứng đừng nhúc nhích nha!" Đường Nùng mỉm cười cầm lấy bút vẽ.
Khóe môi thiếu niên hơi hơi nhấp ra một tia ý cười, rất phối hợp mà đứng tại chỗ.
Một lát sau, Đường Nùng gỡ bức tranh xuống.
Trong tranh là một thiếu niên xinh đẹp, toả sáng đứng dưới ánh mặt trời, ôm một quả bóng rổ.
Cô cúi đầu xuống nhìn thiếu niên, cười cười nói: "Đứng đó chờ nha tiểu soái ca, tiểu tiên nữ sẽ xuống ngay."
Nói xong cô cầm tranh chạy ra ngoài.
Mục tiêu mới mục tiêu mới~ mục tiêu mới xuất hiện, Đường Nùng hứng thú dạt dào mà nghĩ.
Cô cười thầm đi đến chỗ rẽ ở cầu thang.
"Học tỷ." Âm thanh trầm thấp dễ nghe ở phía sau cô vang lên, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-benh-kieu-hac-hoa/262369/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.