Vân Thanh Việt bị một con "tiểu linh miêu" ăn vạ.
Từ ý đồ cọ tay nàng ra vẻ thân mật, sau đó nằm lên chân nàng giả chết ăn vạ, con "tiểu linh miêu" này hiển nhiên không phải nhiệt tình bình thường, cũng không phải da mặt dày bình thường. Thế cho nên Vân Thanh Việt trong nháy mắt sinh ra hoài nghi, hoài nghi thể chất nuôi con gì chết con đó của mình có phải đã đột nhiên không thuốc mà khỏi rồi không?
Nhưng sự thật chứng minh, đây chỉ là nàng suy nghĩ nhiều. Mà muốn chứng minh điều này cũng không phiền phức, chỉ cần sau khi nàng trở về tông môn đi dạo một vòng Linh Thú Viên, là nàng có thể khắc sâu cảm nhận được mình ở trong mắt những linh thú đó là sự tồn tại không được hoan nghênh thế nào.
Nhưng đó là lúc sau, trước mắt Vân Thanh Việt chỉ hơi tạm dừng, sau đó liền ném con "tiểu linh miêu" ý đồ bán manh [1] lấy lòng nàng xuống, dứt khoát lưu loát đạp kiếm mà đi—— Nàng thừa nhận con "tiểu linh miêu" này rất đáng yêu, lông và thịt lót xúc cảm cũng rất tốt, càng khó hơn chính là chịu thân cận với nàng. Nhưng vì mạng nhỏ của đối phương mà suy nghĩ, nàng vẫn là không thể mang đi.
[1] Bán manh: tỏ vẻ dễ thương.
Động vật họ mèo luôn nhanh nhạy, hơn nữa Vân Thanh Việt tùy tay ném một cái lực đạo đắn đo rất nhiều, Giang Mạch trong sự hoang mang vẫn vững vàng tiếp đất. Sau đó liền mở to mắt, nhìn bóng dáng người nọ ngự kiếm đi xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ban-tay-vang-gap-go-ca-man/2495162/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.