Chương trước
Chương sau
Giờ này khắc này, y tá chung quanh có thể nói là tin phục Trần Thương tới cực điểm.

Trần Thương trong tình huống như vậy đều có thể phân biệt rõ đúng sai, có thể thấy được năng lực không phải bình thường.

Loại khí độ cùng khí tràng này, đặc biệt là quả quyết trong lúc chẩn bệnh, cực kỳ tự tin! Rất giống với chủ nhiệm Lý Bảo Sơn!

Có lẽ, người lợi hại đều giống nhau.

Tiểu Lâm thấy thế: "Bác sĩ Trần, làm sao bây giờ?"

Trần Thương thở dài: "Trước dùng tài chính của khoa cấp cứu, chữa trị cho cô ấy trước đã, ta xuống bảng theo dõi, ngươi đến chấp hành."

Tiểu Lâm gật đầu: "Bác sĩ Trần, nàng thật không phải là giả bộ hả?"

Trần Thương gật đầu: "Đúng vậy, không phải, bệnh này không có ai nguyện ý chứa, quá nguy hiểm, là bệnh liên quan đến tính mạng!"

Tiểu Lâm nghe xong cũng thở dài, nghĩ đến cái tên đàn ông cặn bã chạy trốn kia, cảm thấy người phụ nữ này có chút đáng thương, nhịn không được hỏi: "Được rồi. Bác sĩ Trần... bệnh này sẽ chết người sao?"

Trần Thương lắc đầu, không nói chuyện.

Tật bệnh cho dù nguy hiểm, thì có thể nguy hiểm hơn lòng người tàn khốc sao?

Ốm đau dù tàn nhẫn, nhưng có đủ so sánh với thời điểm người đàn ông quyết tuyệt rời đi vừa rồi không?

Ai...

Khảo nghiệm nhân loại, chung quy vẫn là lòng người, mà không phải bệnh tật.

Qua nửa phút, Trần Thương đã thuần thục bảng theo dõi.

Loại trúng độc này, khó khăn nhất chính là tìm kiếm nguyên nhân gây bệnh, tìm được nguyên nhân thì đơn giản đối chứng trị liệu là được.

Trần Thương đột nhiên phát hiện, lúc trước đạt được【 nhận biết trúng độc 】 cấp đại sư của Chủ nhiệm Lý là cường hãn cỡ nào!

Sau khi nhìn thấy bệnh nhân, năng lực tư duy logic trong đầu Trần Thương có thể thấy rõ.

Phân loại chủng loại trúng độc và biểu hiện lâm sàng để phân chia, Trần Thương có thể từ đó trực tiếp phát hiện nguyên nhân gây bệnh, đồng thời tìm ra sách lược trị liệu.

Vương Dũng cũng không biết đi đâu, Trần Thương thở dài, có lẽ phương thức mình xử lý chuyện này cũng tồn tại một vài vấn đề, tranh thủ thông báo cho Vương Dũng một chút.

Hai ngày sau, người phụ nữ sau khi hôn mê đã Tỉnh lại, tình huống thân thể cũng khôi phục không tệ, trị liệu kế tiếp sẽ do khoa nội tiết thực hiện.

Người phụ nữ gọi là Trình Phương, trên người chỉ có mấy trăm khối tiền, người ngoại địa, đã ở Thị trấn An Dương ba năm.

Từ khi người phụ nữ bắt đầu nằm viện, người đàn ông chưa từng tới thăm lần nào, mà Trình Phương cũng im lặng, từ đầu tới đuôi không nói lời nào, chớ nói chi là giao tiền.

Thẳng đến khi nàng chuyển khoa, người phụ nữ mới len lén trốn viện.

Vì thế, Trần Thương bị phê bình.

Mọi người ở đây coi là chuyện này sẽ kết thúc như vậy, không ngờ đến ngày thứ sáu, buổi tối lúc sắp tan việc, Trình Phương tới tìm tới Trần Thương, ngay trước mặt đám người, trực tiếp quỳ xuống dập đầu trước mặt Trần Thương rồi đứng dậy rời đi.

Lúc ấy, trực tiếp làm cho đám người của phòng làm việc choáng!

Đuổi theo ra ngoài, Trần Thương mới biết được Trình Phương đã chạy xa.

Y tá trưởng gọi điện thoại nói cho Trần Thương, Trình Phương đã giao tiền thuốc men.

Hai ngày này, Vương Dũng có tương đối nhiều việc nênkhông quan tâm lắm, buổi tối sau khi tan việc, Trần Thương đang muốn về nhà, Vương Dũng gọi Trần Thương lại.

"Tối này ngươi có rảnh không?" Lúc nói chuyện, Vương Dũng gãi đầu, ánh mắt có chút mất tự nhiên.

Trần Thương cười nói: "Không chuyện gì, thế nào?"

Vương Dũng vội vàng nói: "Cái kia... Buổi tối đi ăn một bữa cơm chứ?"

Trần Thương gật đầu cười nói: "Được rồi."

Hai người không đi chỗ nào cao cấp mà ngay gần Thôn Mã Đại, tìm một quầy bán đồ nướng, gọi một thùng bia, sau đó gọi thêm một đống đồ nướng.

Vương Dũng đổ đầy chén rượu cho Trần Thương, nói: "Đến, Trần Thương, hai ta uống một chén."

Một chén vào trong bụng, cắn một miếng da hổ tiêu, cả người dễ chịu!

Mượn vị cay, Trần Thương lại uống một ngụm.

Hai nam nhân uống rượu, nếu không phải nói nhiều, nếu không phải rượu nhiều.

Vương Dũng rõ ràng có tâm sự, không mấy chén, đã bắt đầu nói nhiều, đầu lưỡi cũng lớn.

"Thương nhi, ngươi cảm thấy ta thế nào?" Vương Dũng nhìn chằm chằm Trần Thương hỏi.

Trần Thương nhẹ gật đầu, mời một ly: "Mặt mày sáng sủa, tích cực cầu tiến, Tiểu Lâm nói ngươi nếu đặt ở thời cổ đại là anh hùng, ghét ác như cừu, hành hiệp trượng nghĩa."

Vương Dũng nghe xong, cười, tự giễu nói: "Đánh rắm! Ta là anh hùng, kém xa đâu, nói thật, Thương nhi, nói thật lòng,có đôi khi ta rất ghen ghét ngươi! Ghen tị đến ghen ghét!" "Hai ta cùng một lượt tiến vào bệnh viện, đúng không? Sau khi vào, ta cảm thấy ta biểu hiện rất tốt, đi theo chủ nhiệm phẫu thuật, hơn nữa bình thườn, ta thường xuyên tham gia hoạt động phòng ban, nói thật, ta tự nhậnchính mình cũng coi là tích cực cầu tiến."

"Nói trắng ra là, giữa đồng nghiệp không phải chính là so sánh đâu sao? Ta so cùng ngươi, hiện tại ta mới phát hiện, ngươithật lợi hại! Chỉ là bình thường không hiển sơn không lộ thủy mà thôi! Trong nhóm chúng ta, Thương nhi ngươi là an tâm nhất, điệu thấp, nếu không phải lần trước nhà máy hóa chất bị nổ, ta cũng không biết ngươi có trình độ như vậy. Thật!"

"Ta khi đó mới biết được, trong lúc bất tri bất giác, ta lại kém ngươi nhiều như thế."

Trần Thương thở dài: "Tính cách hai ta không giống nhau, ta không thích giao tiếp nhiều, bình thường lúc rảnh rỗi thì lấy sách ra đọc, ngươi không giống, Vương Dũng, ngươi đi ra xem một chút, bệnh viện chúng ta có bao nhiêu người không nhận ra ngươi?"

"Vì vậy ngươi cũng không cần nghĩ lung tung chi cho nhức đầu, cố gắng thực hiện kỳ kiểm tra lần này cho tốt đi, hiện tại cùng làm cùng hưởng, hợp đồng cùng biên chế chênh lệch không lớn."

Trần Thương an ủi cũng có một chút tác dụng, Vương Dũng thở dài: "Ai... Ta cũng rất muốn giống như ngươi, trở nên nổi bật, đến bệnh viện lớn làm! Để cha mẹ ta vui vẻ tự hào."

"Ta học tập không bằng ngươi, thi không đậu nghiên cứu sinh, tiến vào bệnh viện chỉ hy vọng có được hợp đồng lao động làm đến già là được rồi, làm chủ nhiệm gì đó thì ta không dám nghĩ, chỉ muốn học một chút bản lĩnh, sau này không đến mức thất nghiệp."

"Ngay từ đầu, khi ta nghe thấy chủ nhiệm chia ta cho ngươi, trong lòng ta có chút nén giận, muốn từ chức, thật!"

"Ta cảm thấy ngươi giỏi hơn ta là không sai, thế nhưng có thể giỏi hơn ta bao nhiêu? Ta đi theo ngươi có thể học bao nhiêu thứ? Vương Dũng ta có cái gì nói cái đó, ngươi cũng đừng chê cười, đây đều là lời thật lòng của ta."

"Thế nhưng, khoảng thời gian này ta mới phát hiện, là tầm nhìn của ta hạn hẹp, mơ tưởng xa vời, chênh lệch quá xa với ngươi, chưa nói đâu xa, chỉ riêng chuyện Trình Phương kia, nếu thật sự Trình Phương ở bệnh viện chúng ta xảy ra vấn đề gì, ta đừng nói chuyển chính, không bị khai trừ đã rất may mắn rồi!"

"Vì vậy, hôm nay gọi ngươi ra đây, ta muốn nói lời xin lỗi, ngươi đừng ghét bỏ ta, thật, ta thật phục ngươi, Thương nhi, sau này ta chính là bác sĩ cấp dưới của ngươi, ta nghe ngươi, tới tới tới, hai ta uống hết ly này!"

Chín chai bia, Trần Thương uống bốn chai, Vương Dũng uống năm chai, uống nhiều quá.

Nói nhiều!

Thế nhưng nói thật cũng nhiều.

Sau khi uống rượu, có người thích thổi ngưu bức, có người thích khóc, có người thích nói lời trong lòng, có người thích trầm mặc không nói...

Trần Thương thích đi tiểu.

Sau khi trở về, Vương Dũng đã kết xong.

Mà Trần Thương nhìn thấy trên đầu Vương Dũng từ từ bay lên một dấu chấm hỏi.

Có nhiệm vụ?

【 Đinh! Trợ giúp Vương Dũng hoàn thành nhiệm vụ: Thành công thi đậu hợp đồng lao động, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhận được ban thưởng: 1: Nhận được một huấn luyện kỹ năng ngẫu nhiên; 2. Cấp bậc + 1; 3: Mở ra hệ thống sư đồ. 】

Trần Thương sững sờ!

Phần thưởng phong phú như thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.