Đường Tiến Duệ nói chuyện điện thoại xong sau, trong nồi cũng hạ nhiệt, ít nhất sẽ không nóng đến phỏng tay. Hắn đổ thêm ít nước vào nồi, đốt nắm rơm, nghĩ xem có nên mua bóng đèn hay không. Phòng hắn đang ở cũng có bóng đèn tròn nhưng đều là loại cũ lắm rồi, ban đêm bật hết lên cũng chẳng sáng được bao nhiêu. Mặc dù thị lực của hắn rất tốt, nhưng hắn không thể để mắt mình chịu khổ được.
Lạc Tử Hâm chắc không nấu cơm nhanh như thế, Đường Tiến Duệ nghĩ một lát rồi bắt đầu dọn đồ của mình.
Trước đây hắn không có thói quen này, nhưng sau bị bắt đi lính, hắn không thể sống trong cảnh bừa bộn được nữa.
Hắn tiện tay lấy áo ngủ và dép lê ra, lại sờ thử trên giường đất. Mặc dù trên giường đã ố vàng nhưng không có chỗ nào hỏng hóc, cũng không bị dính bẩn hay có mùi, lúc này hắn mới yên tâm trải chăn lên. Dọn dẹp xong hắn mới ra ngoài tìm Lạc Tử Hâm.
Lạc Tử Hâm tưởng hắn là đói bụng đến sốt ruột, vừa đánh trứng gà vừa nói: "Một lát nữa cơm mới chín, anh, có phải anh đói bụng không?"
"Không phải, anh muốn hỏi em có cần mua gì không, anh muốn đi... ừm, cửa hàng bán lẻ mua ít đồ."
"À, em không cần mua gì đâu, cảm ơn anh." - Lạc Tử Hâm hơi ngạc nhiên. Mặc dù hơn nửa ngày nay hai người đều tiếp xúc với nhau, nhưng thực chất họ quen nhau hơn hai mươi tiếng thôi mà. Đi mua đồ còn hỏi cậu có cần gì không để mua hộ... Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ba-vuong-long-gap-thao-xa-nho/220906/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.