Trái tim nhỏ bé của Lâm Vãn đập rộn ràng vì kích thích.
Kể từ khi cô tới Yến Đô công tác, không biết Chu Diễn Xuyên giấu cô học những mánh khóe gì ở Nam Giang, anh phát triển nhanh tới mức không tin nổi là mới yêu lần đầu.
Cô bị che khuất trong bóng anh, nghiêng người tránh hơi thở của anh, nói nhỏ: “Chu Diễn Xuyên, anh nói thật đi, bạn gái anh có thể đủ để bày bàn mạt chược chưa?”
“Có lẽ vẫn thua em đủ thành lập đội bóng đá?” Giọng anh tràn đầy ý cười chạm vào tim cô.
Lâm Vãn quay qua nhìn vào đôi mắt hoa đào tươi cười của anh. Người này thường có vẻ ngoài kiềm chế, lạnh nhạt, nhưng một khi anh cười thì có thể quyến rũ cả thiên hạ.
Tiếng bước chân ngày càng gần, chỉ cần bước xuống vài bước là có thể nhìn thấy cảnh mập mờ này. Nhưng Chu Diễn Xuyên muốn thể hiện phong cách không quan tâm cái nhìn người khác, mạnh mẽ chặn cô lại, chỉ đợi cô trả lời.
“Thích anh như vầy được rồi.” Lâm Vãn thừa nhận, mặt nóng lên, “Mau bỏ em ra.”
Chu Diễn Xuyên cúi xuống, bấm vào eo cô, cắn môi cô mút một cái như trừng phạt, cuối cùng lùi về sau thả cô tự do: “Ngoan quá, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Lâm Vãn thực sự rất rầu rĩ. Đại sự dạy dỗ bạn trai chưa thực hiện được thì cô đã bị người ta bắt làm con tin mà giáo dục ngay trên cầu thang.
Hai cô bé nhìn như học sinh bước xuống bậc thềm, giật mình khi nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-thich-em-nhu-thay-mua-xuan/2086951/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.