Lâm Vãn không do dự hẹn anh gặp nhau ở đường Đông Sơn.
Cúp điện thoại, cô vào nhà bếp nói với Triệu Lị muốn đi gặp bạn trai. Triệu Lị chống nạnh chỉ nồi cơm nấu phần 2 người, giận dỗi hỏi: “Con cố tình chạy về đây chơi mẹ vậy hả?”
“Mẹ có thể kêu chú Trịnh tới ăn tối chung mà.” Lâm Vãn ôm lấy bà, để cằm lên vai, lẩm bẩm, “Hôm nay tâm trạng anh ấy không tốt lắm, con không thể không đi.”
Trong lòng Triệu Lị không thoải mái lắm. Không phải bà ngăn không cho Lâm Vãn có bạn trai nhưng tới giờ cơm còn gọi con gái ra ngoài thì có vẻ hơi thô lỗ. Bất kể người đó tài giỏi thế nào bên ngoài nhưng trong mắt bà chỉ là hàng con cháu, một đứa trẻ cần được dạy dỗ. Bà cũng không tin lời nói “Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi”, nhưng con gái chưa gả ra ngoài đã biến mình thành nước máy chảy ào ào ra ngoài thì người làm mẹ cũng khó tránh khỏi phiền lòng.
Triệu Lị tránh khỏi vòng ôm của cô, hất cằm hỏi: “Có chuyện gì không thể kêu nó tới đây nói?”
“Sợ là không được, chuyện này rất phức tạp, vài ba câu không nói rõ ràng ra hết, sau này con sẽ giải thích với mẹ.” Lâm Vãn không lãng phí thời gian, vừa dỗ mẹ vừa bước về phía cửa.
Triệu Lị đuổi theo từ phòng bếp ra ngoài, hiếm khi nghiêm túc nói: “Lâm Vãn, không được phép có lần sau. Bây giờ con yêu đương cũng được, tương lai kết hôn cũng được, mẹ không muốn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-thich-em-nhu-thay-mua-xuan/2086947/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.