Bầu trời đêm tối đen như mực đột nhiên như rách toạc ra một khe hở. Những dãy đèn nối tiếp nhau từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, tựa như vô số con rồng uốn lượn. Những quầng sáng đủ màu kia tản ra sau lưng Lâm Vãn làm Chu Diễn Xuyên hoa mắt.
Anh cảm thấy kỳ lạ, giống như sắp nắm bắt được gì đó, nhưng lại không dám đưa tay ra, sợ rằng đó chẳng qua là ảo giác của chính mình.
Cuối cùng anh chỉ có thể ôm vai Lâm Vãn, cố gắng giúp cô đứng vững, ít nhất là đừng dán sát anh thế này.
Ai ngờ anh mới cử động, Lâm Vãn đã vỗ lên mặt anh: “Không được giậu đổ bìm leo, tôi không có say.”
Nói năng vẫn rõ ràng.
“Không say thì tự mình đi.” Chu Diễn Xuyên buông cô ra, tay đỡ hờ chỗ eo cô, đợi cô lắc lư hai ba cái rồi đứng vững lại thì mới rụt tay về, “Tôi vào trong thanh toán, bên trong đông đúc, cô đến cửa chờ tôi.”
Lâm Vãn gật đầu: “Được!”
Chu Diễn Xuyên liếc nhìn cô, không biết cô tỉnh hay say.
Anh đành đi tới cửa, nhờ nhân viên đứng đó trông giúp, rồi mình đi vào thanh toán.
Lúc thanh toán, anh nhìn thấy tên mấy loại cocktail thì tạm yên tâm, nồng độ rượu không cao.
Kết quả là ra ngoài cửa quán bar, tim Chu Diễn Xuyên mới yên ổn lại treo lên cao.
“Người đâu rồi?” Anh vội vàng hỏi người nhân viên ở cửa.
Người đó vẻ mặt phức tạp, chỉ qua bên cạnh: “Soái ca, tôi không cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-thich-em-nhu-thay-mua-xuan/2086930/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.