Viện nghiên cứu cũng giống như đường Đông Sơn, nằm ở khu vực cũ của nột thành Nam Giang.
Không giống như những khu vực cũ đang ngày một vắng vẻ, ở đây mọi người vẫn nhộn nhịp chưa từng giảm bớt, khung cảnh náo nhiệt của tuổi thơ vẫn còn.
Lâm Vãn nhớ cách Viện nghiên cứu không xa có một quán ăn hải sản nổi tiếng. Cô kêu Chu Diễn Xuyên tìm một chỗ đỗ xe gần đây, quen đường thuộc nẻo mà dẫn anh đi.
Hai bên đường đều có những mái hiên kiểu Nam Dương, mái hiên được kéo ra bằng với vỉa hè dùng che nắng che mưa (Nam Dương: tên gọi vùng đất Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông vào cuối đời Thanh ở Trung Quốc). Lâm Vãn sợ nắng nên dẫn Chu Diễn Xuyên luồn lách đi trên vỉa hè dưới các mái hiên. Có đôi khi gặp học sinh tiểu học mới tan trường, cô phải xích lại gần anh nhường đường cho bọn trẻ ríu rít nối đuôi nhau đi ngang qua.
“Í, bây giờ vẫn còn loại nước ngọt này nè.” Một lần né người đi đường, Lâm Vãn thấy ký ức tuổi thơ trong một tiệm bán đồ bên đường, lập tức mua hai chai, chia cho Chu Diễn Xuyên một chai. Cái chai thủy tinh cổ điển được đóng gói nhãn hiệu hai màu đỏ trắng, Chu Diễn Xuyên cầm trên tay một lúc lâu, cuối cùng cũng đào được trong trí ức một chút ấn tượng về nó. Hình như là lúc anh còn nhỏ, lần đầu tiên tới Nam Giang chơi, anh họ đã mua cho anh một chai giải khát.
Lâm Vãn tưởng anh còn bị ám ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-thich-em-nhu-thay-mua-xuan/2086926/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.