Cách đó hơn 10 met, đám thanh niên kỹ thuật của Tinh Sang đứng túm tụm bàn tán, đầu mọc ra vô số dấu chấm hỏi.
“Lão đại với em gái kia nói gì vậy nhỉ?”
“Mới nhìn còn có vẻ nói rất vui vẻ nữa kìa? Cậu nhìn cô ấy cười đẹp quá đẹp.”
“Lão đại mới vừa cười phải không? Haizz, không được rồi, tôi phải chụp mấy tấm đem về cho mấy cô nàng trong công ty xem để hết hy vọng đi.”
“Dừng tay, lão đại nhìn qua!”
Chu Diễn Xuyên lạnh lùng quét mắt qua đám nhân viên rồi thu hồi ánh mắt về. Anh giúp Lâm Vãn đóng nắp xe, bàn tay với khớp xương rõ ràng gõ nhẹ lên trên: “Là tôi không phải, trước đó không nên nói cô như thế.”
Đây là ý xin lỗi.
Nhưng Lâm Vãn lại có hơi thất bại – không phải do giọng điệu của Chu Diễn Xuyên không đủ thành ý, mà là cô chờ đợi cả nửa năm trời mới phản công được, lại giống như đấm vào bông, nhẹ nhàng bay mất. Làm cô tự nhiên nghi ngờ, Chu Diễn Xuyên cơ bản là không quan tâm người ta đánh giá anh thế nào. Đối thủ bình thản đến mức này, lại làm cô không thể nào tiếp tục so đo.
Huống hồ cô còn phải đi nhờ xe người ta.
Lâm Vãn hẹn với cửa hàng sửa xe 4S sáng mai đến kéo xe, rồi lấy đồ đạc trong xe ra, khóa kỹ cửa xe, đi tới bên cạnh chiếc xe việt dã màu đen kia. Đem thiết bị bỏ vào cốp xe, cô liếc mắt qua cái máy bay không người lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-thich-em-nhu-thay-mua-xuan/2086913/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.