09
Vào một buổi tối nào đó sau khi Trần Mục Lễ dọn đi, tôi đang chuẩn bị nằm xuống thì bất ngờ thấy Mi Mi mặc bộ đồ ngủ, đứng ở cửa, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm.
“Mẹ, có phải mẹ đã đuổi bố đi không?”
Ánh mắt của con bé khiến tôi giật mình.
Đó không phải là đôi mắt của một đứa trẻ bảy tuổi.
Uất ức, oán trách, chất vấn, thậm chí còn có một chút hận thù.
Tôi vội vàng đứng dậy kéo con bé lại gần, nhưng nó lạnh lùng nghiêng người, tránh né.
Bàn tay tôi khựng lại giữa không trung.
Tôi chưa từng thấy Mi Mi như thế này, lạ lẫm vô cùng.
Từ nhỏ, Mi Mi được tôi chăm sóc từng chút một. Khi Trần Mục Lễ bận rộn vì sự nghiệp trong giai đoạn quan trọng, hầu như không có mặt ở nhà, con bé từng buồn bã hỏi tôi:
“Bố có phải không cần mẹ con mình nữa không?”
Tôi đã rất nghiêm túc nói với con bé:
“Bố cũng rất muốn rất muốn ở bên mẹ và Mi Mi. Nhưng vì muốn mẹ con mình có một mái nhà ấm áp, mỗi ngày bố phải làm việc rất vất vả ở bên ngoài. Chúng ta phải yêu thương và thông cảm cho bố, nhớ chưa?”
“Con nhớ rồi, mẹ.”
Sau đó, tôi còn cố tình tìm Trần Mục Lễ nói chuyện. Từ lần đó, dù bận rộn thế nào, anh cũng dành ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-lai-nhung-toi-chang-can/3742069/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.