Năm học lớp 12 tốt nghiệp, Lý Thiệp đã sớm hiểu rằng nhiều chuyện trên đời không hề công bằng.
Sau khi được cứu, anh vừa xuất viện thì lập tức bị người ta đưa đi, bị thẩm vấn ngày đêm không ngừng nghỉ.
“Cậu có thể nói cho tôi biết lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao chỉ có cậu không bị gì, còn hai người kia thì bị thương nặng như vậy?” Người đối diện chất vấn với thái độ như thể đã quy hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu anh.
Lý Thiệp nhíu mày:
“Chẳng lẽ là tôi hại họ à?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Ba người các cậu cùng làm nhiệm vụ, thì phải cùng trở về. Giờ hai người kia còn đang nằm viện, còn cậu thì không hề hấn gì, cậu nghĩ mình có thể trốn tránh trách nhiệm sao?”
Lý Thiệp lúc ấy còn trẻ, tính tình bốc đồng, lập tức đứng dậy:
“Gọi là tôi trốn tránh trách nhiệm? Là tôi cứu họ, họ chạy được rồi, còn muốn tôi phải làm gì nữa?”
Người đối diện đập bàn cái rầm, nghiêm khắc quát:
“Lý Thiệp, tôi cảnh cáo cậu một lần! Nếu cậu còn không nói thật, thì khỏi ở lại trong quân đội nữa! Bình thường cậu đã tùy tiện thì thôi đi, giờ đến chuyện như vậy mà còn dám nói dối. Tôi đã hỏi Chu Ngôn Nghiễn rồi, cậu ta nói là bọn họ đi cứu cậu, còn cậu thì tự mình chạy thoát!”
Lý Thiệp nghe vậy, nhìn chằm chằm sĩ quan thẩm vấn đối diện rất lâu, đến kính ngữ cũng lười dùng, giọng mỉa mai phản bác:
“Vậy ông nghĩ ai nói thật?”
“Cậu thấy có gì bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101933/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.