Cố Ngữ Chân nghĩ đến đây thì điện thoại rung lên, là tin nhắn Lý Thiệp gửi tới. Cô cúi đầu nhìn:
“Nhẫn vẫn còn không?”
Cô cắn nhẹ môi, liếc nhìn chiếc hộp nhẫn trong ngăn kéo:
“Vẫn còn, sao vậy?”
“Lần sau mang cho anh.”
Cô hơi sững người, có chút nghi hoặc:
“Sao vậy?”
Anh không trả lời nữa.
Nếu nói là làm bạn, thì chiếc nhẫn này rõ ràng không còn ý nghĩa gì nữa trừ khi, anh vốn không hề muốn chỉ làm bạn.
Cô nhớ lại chuyện hôm nay, do dự một lát rồi gõ một dòng tin nhắn, định sau này sẽ không gặp lại anh nữa.
Lý Thiệp bên kia dường như lúc đó mới thấy tin nhắn, gửi qua:
“Anh đem đi trả lại, còn hơn là để em vứt đi.”
Cô lập tức dừng tay, may mà chưa gửi tin nhắn đó nếu không thì quá mất mặt rồi.
Anh đúng là chỉ xem cô là bạn thôi. Cô lại nhớ đến Trương Tử Thư, lúc trước anh cũng nói muốn làm bạn, và quả thật đã làm bạn. Đã nói rõ rồi, thì sẽ không vượt giới hạn.
Cô xóa dòng chữ vừa gõ, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn:
“Tôi chưa vứt, vẫn còn.”
“Lần sau mang cho anh.” Lý Thiệp gửi một tin nhắn thoại, có vẻ lười gõ chữ. Trong đó có tiếng ồn ào, chắc anh vẫn đang ở bên ngoài.
Cô nghe giọng anh, cắn nhẹ môi, nghĩ hay là sớm mang nhẫn tới hộp đêm, nhờ Vương Hạo đưa lại cho anh thì hơn.
Cô bước tới, lấy hộp nhẫn ra đặt trên bàn, để khỏi quên.
Trong nhà đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, phòng của cô cũng gần như đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101919/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.