Sau khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, Trương Tích Uyên trong bóng tối đi về phía bên này, có người đưa tay lấy điện thoại trên bàn:
“Bật đèn pin điện thoại lên xem sao, không lẽ ngất rồi?”
Cố Ngữ Chân sợ đến mức không chịu nổi, không nhịn được mang theo giọng nghẹn ngào, hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
Lý Thiệp nghe thấy giọng nghẹn của cô mới thu lại hành động, tay vẫn đặt ở eo cô, đầu cúi xuống cắn mạnh một cái vào môi cô rồi mới buông ra.
Cố Ngữ Chân chẳng còn tâm trí mà đau, vội vàng đứng dậy chạy ra sau, gần như cùng lúc, có người bật đèn pin điện thoại chiếu về phía này.
Ánh sáng chiếu đến, rọi lên mặt Lý Thiệp, anh lười biếng tựa vào ghế, không có vẻ gì khác thường, chỉ là cổ áo có phần xộc xệch, đôi môi hơi đỏ, không thể nhìn ra chuyện gì. Anh uể oải hỏi:
“Chiếu cái gì thế?”
Giọng tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình.
Phương Hủ Hủ vội vàng dời đèn pin đi chỗ khác:
“Không có gì.”
Nói xong mới chợt nhớ ra Lý Thiệp vốn dĩ phải ngồi bên này mà, sao lại ở phía đối diện?
Cô ấy còn đang định chiếu về phía Cố Ngữ Chân bên kia, thì đúng lúc đó, điện đột ngột trở lại, ánh sáng bừng lên khiến ai nấy đều theo phản xạ mà nheo mắt lại.
Nhân viên đoàn phim từ bên ngoài bước vào:
“Điện không ổn định, cầu dao bị ngắt.”
Nhưng sự chú ý của mọi người đã đổ dồn về phía Lý Thiệp, và cũng nhận ra Cố Ngữ Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101893/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.