Cố Ngữ Chân vừa dập máy thì Trương Tích Uyên đã vội vàng từ phòng họp bước ra.
Anh ấy nhìn thấy cô, đi về phía cô, liếc mắt nhìn thư ký, liền đoán được thư ký đã nói gì với cô:
“Vào trong sắp xếp lại tài liệu đi.”
Thư ký nghe vậy vội vàng đi vào.
Cố Ngữ Chân sắc mặt tái nhợt:
“Có phải em đã liên lụy đến anh không?”
Trương Tích Uyên dù gì cũng đã lăn lộn nhiều năm trong giới, không dễ để người ta nhìn ra tình trạng của mình lúc này, anh ấy nói:
“Đúng là có chút rắc rối, nhưng em đừng lo, sẽ ổn thôi.”
Cố Ngữ Chân nghe xong, nhớ đến lời Lý Thiệp vừa nói thì càng thêm hoang mang, bối rối.
Trương Tích Uyên thấy cô đang cầm điện thoại, liền biết ngay cô vừa gọi cho Lý Thiệp:
“Em không nên gọi cho cậu ta. Bây giờ cậu ta đang chơi trò chiến tranh tâm lý, tốt nhất là tạm thời đừng nói chuyện với cậu ta, nếu không rất dễ bị cậu ta dẫn dắt theo mục đích của cậu ta.”
Cố Ngữ Chân lúng túng:
“Nhưng anh ấy nói…”
Trương Tích Uyên hiển nhiên không còn thời gian để nghe tiếp, anh ấy ngồi xuống bên cạnh cô:
“Ngữ Chân, em phải hiểu rằng, cậu ta bây giờ đã không còn là cậu bạn cùng bàn thời học sinh từng ngồi cạnh em ngủ gật nữa. Bước ra xã hội rồi, vào thương trường rồi, những toan tính và tâm cơ em không thể tưởng tượng nổi đâu. Nếu em vẫn nhìn cậu ta bằng con mắt ngày xưa, em sẽ bị cậu ta ‘ăn’ đến không còn một mảnh xương.”
Cố Ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101888/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.