Tiểu Ngư thấy chỉ nói được hai câu mà cuộc gọi đã kết thúc thì có chút căng thẳng:
“…Anh ấy không chịu gửi lại à?”
Cố Ngữ Chân lắc đầu, nhìn điện thoại vừa bị cúp máy, trong lòng bỗng có chút nghi hoặc sao anh lại nghe máy bàn? Bình thường toàn là dì Triệu bắt máy.
Cô nghĩ một lúc, có lẽ là vì giờ này anh không ăn cơm ở nhà, nên đã để dì Triệu về trước.
Vậy thì… chuyện này đúng là chỉ còn cách nhờ đến anh.
Cố Ngữ Chân cầm điện thoại, nhắn một tin cho anh:
“Ngày mai anh có rảnh không? Tôi để trợ lý qua lấy đồ.”
Gửi tin nhắn xong thì đến lượt cô quay cảnh, không thể quan tâm thêm, cô giao điện thoại lại cho Tiểu Ngư giữ.
Kết quả đến khi quay xong trở lại vẫn không nhận được hồi âm.
Chuyện này rõ ràng là cố tình không chịu giúp, nói không chừng anh đã ném đồ đi rồi.
Cố Ngữ Chân thấy hơi khó xử.
Đã chia tay thì tốt nhất không nên gặp lại cũng chẳng còn lý do gì để gặp nhau nữa.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến một người liền mở danh sách liên lạc, tìm đến tên Vương Trạch Hào, nhấn vào gọi thoại.
Đầu dây bên kia rất lâu vẫn chưa bắt máy.
Cô đành đăng nhập vào game, và quả nhiên vừa lên là thấy cậu ta đang online.
Cô định nhắn cho cậu ta thì mới nhớ ra hiện tại cô đang dùng nick “Xem Bóng Rổ”, định đổi sang tài khoản khác thì… Vương Trạch Hào đã gửi lời mời vào phòng game.
Cố Ngữ Chân giơ tay nhấn “thoát ra”, nhưng lại bấm nhầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101869/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.