Buổi sáng ánh nắng chiếu vào khiến Cố Ngữ Chân có chút không mở nổi mắt, cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, việc đầu tiên là đưa tay sờ mắt mình, đúng như dự đoán, sưng vù rồi.
“Chân Chân, chị với anh Phó Lê bị chụp hình rồi!” Tiểu Ngư vội vàng chạy đến, cầm điện thoại dí thẳng vào mặt cô.
Cố Ngữ Chân vừa nghe câu đó liền tỉnh táo hẳn, lập tức giật lấy điện thoại, Tiểu Ngư đã đăng nhập sẵn tài khoản của cô.
Thông báo chuyển tiếp, bình luận, lượt thích và tin nhắn riêng đều hiện số màu đỏ nhấp nháy liên tục, hoàn toàn không kịp đọc từng cái.
Cô tùy ý bấm vào một bài viết, toàn là những lời chửi rủa dài ngoằng, có người còn công kích cả tuổi tác, nói Phó Lê nhỏ hơn cô 3 tuổi, vậy mà cô dám “trâu già gặm cỏ non”, mặt dày không biết xấu hổ.
Cố Ngữ Chân bấm thêm vài cái nữa, thấy lời lẽ ngày càng khó nghe, cô dứt khoát không xem nữa.
Tiểu Ngư cũng chưa từng thấy trận chiến mạng nào dữ dội như vậy, liền nói:
“Em đã liên lạc với anh Tích Uyên rồi, anh ấy nói không phải chuyện to tát, bảo chị cứ yên tâm ngủ tiếp.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Ngư cảm thán:
“May mà em được đi theo chị sang đây, công ty lớn có khác, kiểu khủng hoảng truyền thông như này mà chẳng coi là chuyện gì.”
Cố Ngữ Chân bật cười:
“Mau mang đá lạnh lại đây, mắt chị sưng đến nỗi không nhìn thấy em nữa rồi.”
Tiểu Ngư lúc này mới phát hiện mắt cô sưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101840/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.