Cô vừa nhìn anh vừa không biết phải mở lời thế nào: “Không phải là tưởng tượng đâu…”
Lý Thiệp ngẩng mắt nhìn cô một cái, không nói gì.
Điện thoại của Cố Ngữ Chân đột nhiên đổ chuông, là Phó Lê gọi đến.
Lúc này cô mới nhớ ra cuộc hẹn với Phó Lê và mấy người bạn, cô vội vàng nghe máy.
Phó Lê lên tiếng trước:
“Chân Chân, bọn tôi bên này vẫn chưa quay xong, chắc phải đến nửa đêm, hay là mai gặp nhé?”
Cố Ngữ Chân gật đầu: “Được, vậy mai gặp.”
Phó Lê vội vàng chào cô rồi cúp máy.
Cố Ngữ Chân cất điện thoại, trong xe càng trở nên yên tĩnh hơn. Lý Thiệp sớm đã quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, rõ ràng không có hứng thú tiếp tục cuộc trò chuyện ban nãy.
Xe từ từ lăn bánh về phía trước, không khí trong xe vẫn yên lặng như cũ.
Khi đến nơi, Cố Ngữ Chân cầm đồ chuẩn bị xuống xe.
Lý Thiệp nghiêng người giúp cô mở cửa xe, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cố Ngữ Chân nhìn anh cúi người lại gần, tim khẽ loạn nhịp, nhưng khi thấy trong mắt anh không hề có ý cười, cô lại không thể mở miệng nói gì.
Cô xuống xe, đứng nhìn chiếc xe chậm rãi chạy xa dần, tay khẽ siết lấy quai túi xách trong tay.
Sao có thể là tưởng tượng được, cô đương nhiên biết anh chưa bao giờ là người nghiêm túc.
Nhưng… vẫn là thích anh.
Hôm báo danh nhập học, Cố Ngữ Chân đến trường một mình, vừa xa lạ vừa lạc đường, đến muộn, cuối cùng đành phải tự đi nhận sách.
Trên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101836/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.