Cố Ngữ Chân đi về phía trước, Khả Khả đi lên khoác tay cô, cùng cô đi:
“Cậu qua đó không sao chứ?”
“Không sao, anh ấy là bạn học cấp ba của tớ.”
Khả Khả lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô ấy cứ tưởng hôm nay phải báo cảnh sát làm ầm lên rồi, nghệ sĩ trong giới mà dính vào loại tin tức này thì chẳng hay ho gì cả.
Cô ấy liếc nhìn anh đang đi phía trước, chân dài eo thon, dáng người chuẩn khỏi nói, chưa kể đến khuôn mặt kia nữa.
“Bạn học của cậu đỉnh thật đấy, nhưng nhìn là biết kiểu khó mà kiểm soát nổi, chắc chắn có nhiều cô gái thích lắm.”
Cố Ngữ Chân sợ anh nghe thấy, vội há miệng làm động tác ra hiệu bảo cô ấy nhỏ tiếng lại.
Vương Trạch Hào nhìn Cố Ngữ Chân đi đến gần, chào một tiếng, rồi dùng khuỷu tay huých An Phi:
“Bọn họ có phải từng có gì đó không thể nói ra không?”
An Phi liếc cậu ta một cái:
“Cậu là bạn học cấp ba của họ, chẳng lẽ không biết?”
“Thì hồi đó tớ bị gia đình đưa ra nước ngoài, mấy năm không về, tin tức chắc chắn là lạc hậu rồi.”
An Phi liếc nhìn Cố Ngữ Chân một cái, không để tâm lắm:
“Có thể có gì chứ, chẳng qua là bạn học bình thường thôi.”
“Sao có thể, vẻ mặt của Thiệp ca lúc nãy y như bắt gian tại trận vậy, nếu giữa bọn họ không có gì, hôm nay đầu tớ cho cậu làm bóng đánh cũng được.”
An Phi nghe vậy không đáp lời, phía trước quả bóng đã bị đánh bay đi, cậu ấy quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101820/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.