Xảy ra chuyện như vậy, Phó Lê và những người khác cũng không còn tâm trạng đi ăn nữa, đành phải hẹn dịp khác.
Cố Ngữ Chân tiễn Phó Lê một đoạn đường, rồi cùng Tiểu Ngư ngồi xe công ty về chỗ ở.
Tiểu Ngư rõ ràng đã kìm nén rất lâu, vừa bước vào nhà đã không thể chờ nổi mà mở miệng hỏi:
“Bạn học cấp ba của chị đẹp trai quá trời! Anh ấy thật sự không phải người trong giới à?”
Cố Ngữ Chân vừa rót nước vừa lắc đầu.
“Cũng đúng, nếu là người trong giới chắc đã nổi từ lâu rồi. Gương mặt ấy thật hút mắt, khí chất như vậy hiếm có lắm.”
Đúng thật, anh chưa bao giờ thiếu người thích, hồi còn đi học đã như thế, bây giờ thì càng khỏi phải nói.
Tiểu Ngư bỗng tiến lại gần, nghiêm túc nhìn cô:
“Chân Chân, rốt cuộc chị với anh ấy có quan hệ gì vậy? Cái xe đó em biết mà, không hề rẻ, thế mà anh ấy chỉ nói một câu rồi bỏ qua luôn. Chắc chắn giữa hai người có gì đó!”
Cố Ngữ Chân nhìn cô ấy:
“Có thể là do anh ấy thấy phiền, không muốn rắc rối chuyện bồi thường.”
Tiểu Ngư thấy cô không muốn nói tiếp, mắt đảo một vòng, rồi chỉ vào trong phòng:
“Cái áo khoác trong phòng để mãi không đụng đến kia, chẳng phải của anh ấy à?”
Lần này Cố Ngữ Chân không phản bác được.
“Thấy chưa, lộ ngay rồi! Chị từng thầm thích anh ấy đúng không? Cái ánh mắt lúc chị nhìn anh ấy lúc nãy nhìn là biết ngay!”
Cố Ngữ Chân bị nói trúng tim đen, liền nhặt gối ôm trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-quay-dau-vi-em/5101818/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.