Giữa mùa hè, tiếng ve kêu râm ran cùng với tiếng ếch nhái kêu và tiếng chim hót líu lo hai bên đường giống như một bản hòa tấu hoành tráng.
Cố Sơ Tình đã quanh quẩn trên con đường này gần mười lần.
Ngồi bên đường, Tôn Nhuế chờ không nổi, ngước đầu lên kháng cự: " Cậu phải đợi tới lúc nào hả? Cậu ấy có lẽ về đến nhà rồi. "
Hai tay Cố Sơ Tình nắm lấy quai cặp sách, cúi đầu nhìn cô ấy: " Không đâu, mỗi tối sau khi tan học cậu ấy sẽ đi đường này, không chừng tí cậu ấy sẽ đến ngay. "
Đây là kết luận Cố Sơ Tình rút ra sau khi tình cờ gặp anh trên đường này hai mươi hai lần.
Cô không biết anh sống ở đâu, nhưng có thể nhìn thấy anh từ chỗ này thì dù chỉ là bóng lưng, dù chỉ có thể ngước mặt dè dặt hay là sợ hãi tránh vì lo bị phát hiện thì cô cũng muốn chờ chút để nhìn.
Tôn Nhuế sắp phát điên, cô ấy cố hết sức đứng lên từ dưới đất: " Bà cô của tớ ơi, nhìn cậu ấy ít hơn thì chết sao? Ngày mai đi học tớ đi cùng cậu tới trước mặt cậu ấy nhìn chằm chằm chết cậu ấy được không? "
Cố Sơ Tình hơi do dự, cuối cùng cũng quyết định nói: " 5 phút cuối, nếu cậu ấy không tới nữa thì chúng ta về nhà. "
" Được. " Vùa nói Tôn Nhuế vừa cắn răng ngồi trên đường lần nữa.
Cô ấy là bạn thân nhất của Cố Sơ Tình, hai người mới gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-nhin-em/2903667/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.