Rèm cửa sổ trong phòng ngủ đã được che kín, Tử Quan mở mắt rồi lại nhắm mắt, nằm ì trên giường một lúc.
Không biết giờ đã là mấy giờ rồi? Cô mơ màng nhớ ra, sáng sớm, lúcTiêu Trí Viễn tới cô đã hơi mở mắt ra, vô thức hỏi: “Anh khỏe hơn tí nào chưa?”
Anh vươn tay, hơi siết nhẹ gương mặt cô, cúi người xuống, không chophép cô trốn tránh rồi hôn lên trán cô, nói nhỏ: “Anh ra ngoài một lát,em ngủ thêm chút nữa đi.”
Cô nhất thời không thể trốn tránh bèn thuận theo anh luôn, bây giờnhớ ra, nụ hôn trên trán dù chỉ là lướt qua nhưng lại rất nặng nề,khoảnh khắc ấy suy cho cùng là mơ hay thật? cô sờ soạng cầm đồng hồ báothức ở tủ đầu giường lên, nhìn thoáng qua, không ngờ đã là một giờ trưarồi. Cô vội vàng đứng dậy, đi ra cửa phòng ngủ thì nghe thấy loángthoáng có tiếng tranh chấp bên ngoài phòng khách.
Là giọng một người đàn ông.
Tử Quan hơi hé cửa ra, lướt nhìn phía bên ngoài, là Trần Phán.
“Sếp Tiêu, vì sao lại phải làm vậy?” Thoạt nhìn anh ta có vẻ rất tức giận, thiếu điều chỉ thẳng tay vào mũi ông chủ mà thôi.
“Làm gì?” Giọng Tiêu Trí Viễn vẫn khàn đặc như vậy, thậm chí trông anh còn mệt mỏi hơn cả hôm qua.
“Đám người đó nói xấu sau lưng anh thế nào, không phải anh khôngbiết!” Ngữ khí của Trần Phàn dần trở nên kích động, “Nếu anh có thểgiống anh ta, tốt xấu gì cũng có một người vợ trên danh nghĩa, chí ítanh ta sẽ không nắm thóp cuộc sống của anh mà viết ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-gap-em/209574/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.