Ngoài cửa xe, trên những gốc ngô đồng bên đường là từng phiến lá màuxanh đậm xòe rộng hòa cùng màu vàng kim của ánh nắng dịu nhẹ. Thời tiếttốt như vậy nhưng trên suốt dọc đường trở về bệnh viện họ lại không nóivới nhau câu nào, Tiêu Trí Viễn thay quần áo, y tá cầm một chai nướctruyền cỡ lớn tiến đến châm kim truyền vào tay anh.
Tử Quan ngồi xuống bên giường, giật lấy giấy tờ trong tay anh: “Anh nghỉ ngơi trước một chút đã được không?”
Anh hết cách, đang định nằm xuống thì bỗng ngoài cửa truyền đến một giọng nói non nớt: “Papa, mẹ!”
Tử Quan quay đầu lại, đó là cô con gái nhỏ đã ba ngày không gặp củacô, cô bé mặc một chiếc váy hoa liền thân, đôi chân nhỏ xíu đã thoănthoắt chạy tới gần.
Con bé chạy đến bên cạnh Tiêu Trí Viễn, sợ hãi hỏi: “Papa, cha sao vậy?”
“Papa không sao.” Tiêu Trí Viễn ngồi dậy, vỗ vỗ một bên giường, “Lạc Lạc có muốn ngủ trưa cùng cha không nào?”
Lạc Lạc quay đầu lại nhìn mẹ, Tử Quan bèn ôm lấy con bé rồi đặt nóxuống bên cạnh Tiêu Trí Viễn, hạ giọng hỏi: “Ai đưa nó tới đây vậy?”
Phía sau là một giọng nữ du dương khiến ai ai cũng phải rung động: “Tôi đưa Lạc Lạc đến đấy.”
Cô gái xinh đẹp Đồng Tĩnh San đứng ở cửa, mái tóc dài đen nhánh đượcbuộc thành đuôi ngựa, lộ ra vầng trán trơn nhẵn, lúc mỉm cười bên má sẽhiện lên núm đồng tiền rất đáng yêu. Trong không khí còn phảng phất cảhương vị ngọt ngào, trong một ngày đầu hạ thế này hương vị đó vừa dễchịu lại vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-gap-em/1218258/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.